Con Chó Của Tôi

Chương 4

Chương 4
Đêm xuống, tôi theo Lệ Minh Xuyên vào hội trường yến tiệc, lúc này mới hiểu ý Nhậm Giai nói là gì.
Ánh mắt của toàn bộ khách khứa trong sảnh đều dõi theo Lệ Minh Xuyên, ngoại trừ một người.
Lệ Tùng - chú nhỏ của Lệ Minh Xuyên, thành viên hội đồng quản trị Lệ thị.
Từ lúc tôi bước vào hội trường, hắn ta đã không rời mắt khỏi tôi.
Ánh mắt dâm đãng không hề che giấu khiến tôi hận không thể ngay lập tức móc mù đôi mắt đục ngầu của hắn.
Khi Lệ Minh Xuyên vào nhà vệ sinh, tôi nghiêm nghị đứng canh ở cửa.
Lệ Tùng tiến lại gần, một tay đặt lên vai tôi.
"Trần Sinh, nghe nói cậu thích đàn ông? Thật ra tôi thích cậu từ lâu rồi. Hay là, tối nay cậu đi với tôi nhé?"
Tôi tránh né cái chạm của hắn, mặt không cảm xúc nói: "Lệ tiên sinh, xin tự trọng."
Hắn ta không chịu bỏ cuộc, lại tiến sát lại.
Hơi thở ghê tởm phả vào gáy tôi:
"Trần Sinh, cười một cái đi. Cậu đẹp như vậy, sao chỉ chịu cười với một mình Lệ Minh Xuyên chứ? Rõ ràng cậu ta chẳng thèm nhìn thẳng mặt cậu."
Vẻ mặt tôi không đổi, nhưng trong lòng lại nhói lên một chút.
Lệ Minh Xuyên quả thật lạnh nhạt với tôi hơn.
Từ lúc ra khỏi nhà, anh ta không hề liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần.
Tôi bỏ ngoài tai vẻ mặt si ngốc của Lệ Tùng, chỉ thốt ra một chữ: "Cút."
Lệ Tùng cười đầy vẻ dâm đãng: "Hứ, mời rượu không uống lại muốn uống phạt."
Gần cuối buổi tiệc, Lệ Minh Xuyên được mọi người vây quanh đưa ra tận cửa lớn.
Tôi đứng một bên, nhìn anh ta cao ngạo như hạc giữa bầy gà, cúi nhìn đám đông.
Anh ta ôn hòa nghe người khác hàn huyên, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Đi được nửa đường, anh ta đột nhiên lên tiếng:
"Đồng hồ của tôi rơi ở hội trường rồi. Trần Sinh, cậu quay lại lấy giúp tôi."
Giống như người mù chợt nhận được một tia sáng.
Tôi cố kìm giọng run rẩy, đáp: "Vâng, tôi sẽ mang về cho anh ngay."
Vội vã xuống xe quá, đến nỗi tôi không kịp nhìn rõ ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta.
Hội trường đã vắng tanh, cửa lớn lại hé ra một khe hở.
Vừa bước vào cửa, tất cả đèn đột ngột tắt ngóm.
Cánh cửa đồng thời đóng sầm lại.
Chưa kịp có động tác phòng bị, bắp đùi chợt lạnh lẽo, cả người tôi lập tức mềm nhũn, ý thức tan rã.
Tôi trúng thuốc gây mê rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất