Chương 9:
Tối hôm đó, Kỳ Hoài Lễ vẫn bị gia đình họ Kỳ ép buộc đưa về nhà.
Tống Tinh Vũ gửi cho tôi một tin nhắn: "Anh về nhà rồi, tối nay ăn gì, anh làm bây giờ đây."
Lòng tôi thót lại, sợ tin tôi bị bệnh sẽ bị anh ấy biết, đành cứng rắn trả lời tin nhắn.
"Đến bệnh viện để điều trị đợt này."
Chân tôi để lại di chứng đau nhức, cứ vài tháng lại phải đến bệnh viện kiểm tra. Trước đây tôi ngại phiền nên chưa từng đến điều trị, không ngờ bây giờ lại vừa đúng lúc để lấp liếm cho qua chuyện.
"Đợi đấy, anh đến đón em."
"Không cần đâu, kiểm tra xong rồi, em đang trên đường về."
"Được."
Khi tôi run rẩy trở về nhà, trên bàn đã có sẵn cơm canh, toàn là những món tôi thích.
Tống Tinh Vũ đang đeo tạp dề. Từ bếp anh ấy bưng ra một đĩa thịt heo xào chua ngọt, đôi mắt sau cặp kính không giấu được nụ cười.
"Em về rồi đấy à, rửa tay ăn cơm đi."
"Ừm."
"Triển lãm tranh thế nào rồi? Vấn đề đã giải quyết chưa?"
"Giải quyết rồi."
"Có khó khăn gì thì nói cho anh biết, đừng tự mình giấu trong lòng."
"Ừm."
"Chân còn đau không, tối anh xoa bóp cho."
...
Tôi đặt đũa xuống, nhìn anh ấy.
"Tống Tinh Vũ, đừng đối xử tốt với em như vậy, em không xứng đáng."
Ánh đèn vàng vọt làm mềm đi đường nét khuôn mặt anh ấy, trong bóng tối, đôi mắt anh ấy lấp lánh rạng rỡ.
"Miểu Miểu," anh ấy nắm lấy tay tôi, hơi ấm từng chút một truyền từ cơ thể anh ấy sang tôi, khoảnh khắc đó, tôi mới cảm thấy mình thực sự đang sống.
Anh ấy nói: "Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời này."