Chương 382: Ngũ Đại Kiếm Phái
Lần Ma Đạo Hội Minh này không mấy vui vẻ, song phương tan rã trong không vui, có điều chí ít đám người Ma đạo cũng xác định được một việc, đó là giờ khắc này song phương buông bỏ thành kiến liên thủ, nhất định phải đoạt lại Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ.
Sau khi Ma Đạo Hội Minh kết thúc, Sở Hưu đi theo Lục tiên sinh cải trang thành hiệp khách chính đạo Từ Tùng Đào, trở lại Kiếm Ly Các chờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội khai mạc.
Một tháng sau, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chính thức khai mạc trên Phù Ngọc Sơn, Sở Hưu cũng theo đám người cùng nhau lên núi.
Diện tích Phù Ngọc Sơn rất lớn, đây là một khu mỏ ngọc thạch, cho nên được gọi là Phù Ngọc Sơn, có điều sau khi mỏ quặng bị khai thác triệt để đã trở nên hoang phế.
Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội được cử hành tại đây chính là bởi nơi này rộng rãi, có thể chứa được nhiều võ giả.
Sở Hưu đi theo dòng người lên Phù Ngọc Sơn, nơi đây đã được người Ngũ Đại Kiếm Phái xây dựng vô số đình đài lầu các, chính giữa lại là một diễn võ trường, dùng để cử hàng tỷ thí các loại.
Sở Hưu thân là đại biểu Quan Trung Hình Đường, cũng có địa vị nhất định, cho nên vị trí tương đối gần phía trước. Còn Lục tiên sinh cải trang thành Từ Tùng Đào mặc dù mặt ngoài là hiệp khách chính đạo nhưng chỉ là tán tu, cho nên được bố trí ở phía sau. Có điều Lục tiên sinh khoa tay ra dấu với Sở Hưu, đến lúc đó ra tay tùy hoàn cảnh.
Trên Phù Ngọc Sơn nơi nào cũng hết sức náo nhiệt, võ giả kiếm tu cùng một số võ giả tán tu mộ danh tới đây ai nấy bàn luận huyên náo, dáng vẻ hưng phấn khi gặp thịnh hội trăm năm. Có điều bọn họ đều không biết, lát nữa Phù Ngọc Sơn náo nhiệt này sẽ biến thành máu chảy như sông.
Hơn nữa bọn họ càng không biết, không khéo người đang trò chuyện sôi nổi bên cạnh lại là hung đồ Ma đạo nào đó.
Lúc này trên một đài cao phía chính bắc Phù Ngọc Sơn, năm võ giả cầm kiếm nhìn đám người bên dưới, nam nữ đều có, khí thế nội liễm đáng sợ.
Năm người này chính là người chấp chưởng Ngũ Đại Kiếm Phái đương thời, Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng, Kiếm Vương Thành, Tàng Kiếm Sơn Trang, Việt Nữ Cung. Hoặc là chưởng môn, không thì cũng là tông sư võ đạo có thực quyền.
Chưởng môn Việt Nữ Cung là một mỹ phụ phong thái yểu điệu, mặc một bộ cung trang, mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng phong vận vẫn còn.
Nhìn những võ giả bên dưới, chưởng môn Việt Nữ Cung môi son trầm giọng nói: “Người trong Ma đạo sẽ tới thật sao?”
Bên cạnh nàng, một võ giả mặc áo bào trắng, đầu dùng lụa trắng bọc lại, thậm chí gương mặt cũng đeo khăn che màu trắng, tay cầm kiếm, trầm giọng nói: “Tới hay không cũng chẳng sao, người của Ma đạo tới thì chúng ta sóng vai tiếp chiến. Người của Ma đạo không đến thì chúng ta tự làm, dù sao kết quả cũng như nhau.”
Một võ giả trung niên khác gương mặt chính trực, mặc áo gấm, lưng đeo bảy thanh trường kiếm cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi cố chấp với vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái này quá đấy. Kiếm Vương Thành ở đất Trần Vân xa xôi, cho dù vị trí đứng đầu rơi vào người các ngươi, ngoại trừ chút thanh danh ra thì còn lợi lộc gì?”
Võ giả áo trắng híp mắt nói: “Kiếm Vương Thành ta chỉ cần thanh danh, không giống Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi, muốn thanh danh cũng chẳng có cơ hội.”
Người của Tàng Kiếm Sơn Trang lộ vẻ giận dữ, đang định nói gì đó thì một thanh niên bên cạnh thản nhiên lên tiếng: “Người ngoài chưa tới các ngươi đã định cãi lộn hay đánh nhau rồi? Tiết kiệm chút sức lực đi, không khéo trong những võ giả bên dưới đã hội tụ không biết bao nhiêu người trong Ma đạo, muốn động thủ thì đợi lát nữa đi.”