Chương 411. Sở Hưu cuồng vọng (1)
Võ giả Đại Quang Minh Tự không ai yếu, đây là nhận thức chung của toàn bộ giang hồ.
Nói chính xác hơn Đại Quang Minh Tự là một môn phái mà hạn dưới thực lực rất cao, chỉ cần võ giả xuất thân Đại Quang Minh Tự, thực lực đều không quá kém.
Ngày trước Sở Hưu ở Ngụy Quận gặp được quản gia Lý gia, xuất thân là tăng nhân nhóm bếp của Đại Quang Minh Tự, chỉ chuyên nấu cơm làm đồ ăn, nhưng thực lực cũng khá xuất sắc trong số võ giả tán tu.
Còn lúc này những võ giả tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mặc dù không đạt tới mức như Minh Vương - Tông Huyền nhưng cũng là đệ tử tinh anh của Kim Cương Viện, bằng không Hư Ngôn đã chẳng dẫn họ tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lần này.
Đối thủ cấp bậc này thực lực không yếu, cũng tốt cho Sở Hưu tôi luyện thực lực bản thân!
Lúc này trên lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cùng Từ Bi Phá Giới Đao của Minh Nghĩa đã va chạm, ma khí ngập trời bộc phát trực tiếp phá tan thế đao phật quang.
Nhưng vậy còn chưa hết, cương khí đỏ rực trên Thiên Ma Vũ bộc phát, Huyết Luyện Thần Cương mang theo sát ý vô biên bao phủ lấy Minh Nghĩa, thế đao như cuồng phong vũ bão bao phủ. Sau khi Minh Nghĩa khó nhọc chém hết đao cương, một chiêu ma đao như chém ra từ địa ngục mang theo thần tính quỷ dị ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá tan trường đao của Minh Nghĩa, khiến hắn hộc máu bay khỏi lôi đài.
Sở Hưu dùng Thiên Ma Vũ chỉ vào người bên Đại Quang Minh Tự, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng nói: “Người tiếp theo.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao. Dám khiêu khích Đại Quang Minh Tự như vậy, kẻ này đúng là cuồng vọng tới không giới hạn!
Bên phía Đại Quang Minh Tự, lại một lần nữa bùng nổ, một võ giả thậm chí không buồn nói tên, trực tiếp leo lên lôi đài đánh về phía Sở Hưu.
Mọi người xung quanh lắc đầu, đã thấy người phách lối nhưng chưa thấy ai phách lối như vậy. Sở Hưu này làm vậy đúng là đắc tội tới cùng với Đại Quang Minh Tự. Chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường bành trướng tới vậy, tưởng mình là Giang Hồ Hình Đường chắc?
Chỉ có điều bọn họ không biết, Sở Hưu dám lớn lối như vậy không phải là dựa vào Quan Tư Vũ mà là toàn bộ Ma đạo sau lưng y!
Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu đại biểu cho m Ma Tông, thậm chí có thể nói là toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Ở nơi này đừng nói là Hạ Hầu Trấn hay bọn Hư Ngôn, cho dù phương trượng Hư Từ của Đại Quang Minh Tự đến đây cũng có những kiêu hùng Ma đạo ra tay giúp Sở Hưu gánh vác.
Lúc này ở bên dưới, Lục tiên sinh đang giả trang thành Tùng Đào Kiếm - Từ Tùng Đào nhìn Sở Hưu vô cùng phách lối trên Lâm Diệp, nhỏ giọng truyền âm nói: “Tiểu tử này đúng là phách lối cuồng vọng, hắn định làm gì vậy? Lấy toàn bộ đệ tử Đại Quang Minh Tự ra làm đá mài đao, tôi luyện lực lượng bản thân?
Có điều Ngụy lão, thật ra lúc bình thường tiểu tử này không như vậy đâu. Lúc nên kín tiếng ẩn nhẫn âm tàn hắn cũng ẩn nhẫn âm tàn, sao lần này lên lôi đài lại làm lớn chuyện thế nhỉ?”
Bên cạnh Lục tiên sinh là một công tử mặc áo trắng anh tuấn, ngũ quan như ngọc, cầm cây quạt xếp đứng cạnh Lục tiên sinh, dùng giọng trầm trầm khàn khàn truyền âm cho Lục tiên sinh: “Tiểu tử này thông minh lắm, hắn là tân tú nhánh Ẩn Ma chúng ta. Lúc này toàn bộ Ma đạo chúng ta hội tụ trên Phù Ngọc Sơn, hắn có phách lối gấp trăm lần cũng chẳng vấn đề gì.”
Công tử tuấn tú đứng cạnh Lục tiên sinh chính là Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai. Hắn cố tình nhờ người của Vô Tướng Ma Tông giúp mình dịch dung thành bộ dáng này. Thật ra đây là dáng vẻ của hắn lúc còn trẻ.
Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn là chuyện hơn hai trăm năm trước, giờ Ngụy Thư Nhai không sợ bị người ta nhận ra.
Mặc dù trước đó Ngụy Thư Nhai luôn miệng nói mặt mũi mình đã đầy nếp nhăn, không còn là Ngọc Diện Thiên Ma nữa. Nhưng đến lúc dịch dung, chính hắn lại chủ động yêu cầu người của Vô Tướng Ma Tông biến mình thành bộ dáng trẻ tuổi, trước sau bất nhất, thiếu chút nữa khiến võ giả Vô Tướng Ma Tông giúp Ngụy Thư Nhai dịch dung bật cười.
Đương nhiên cuối cùng võ giả kia cũng nhịn xuống, bằng không tính tình Ngụy lão gia tử vốn chẳng hiền lành gì.
Lúc này nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, Lục tiên sinh cũng thở phào một hơi.
Thân phận bên ngoài của Sở Hưu là tân tú Ma đạo, có điều y cũng là người mà cả Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên cùng chú ý, đại biểu cho cả hai mạch m Ma Tông cùng Vô Tướng Ma Tông. Tương lai nếu Sở Hưu thành danh trong nhánh Ẩn Ma, vậy Sở Hưu cũng coi như minh hữu của bọn họ.
Cho nên khi Sở Hưu leo lên lôi đài, Lục tiên sinh đã nói thân phận của y cho Ngụy Thư Nhai, chính là để vị kiêu hùng Ma đạo này cũng tán thưởng Sở Hưu, nhận được hảo cảm của đối phương.
Loại người già tới thành tinh như Ngụy Thư Nhai đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục tiên sinh, hắn không nín được cười cười nói: “Không cần lo lắng, ta đã nói mà, tiểu tử này thông minh lắm, có cuồng vọng hơn nữa cũng chẳng gặp chuyện xấu gì đâu.
Thân ở giang hồ phải xông xáo, nên thoải mái phóng túng, dõng dạc hùng hồn. Một số người khi còn trẻ không cuồng không có tiền đồ, nhưng nếu tới trung niên hắn vẫn cuồng, vậy càng không có tiền đồ.
Lúc lão phu còn trẻ, thậm chí còn cuồng vọng hơn tiểu tử kia nhiều. Nhánh Ẩn Ma chúng ta đâu nhất thiết phải trốn chui trốn lủi như chuột nhắt, hao hết cả nhuệ khí. Như tiểu tử này mới là không tệ.”
Ánh mắt Lục tiên sinh lộ vẻ vui mừng, không mấy ai được Ngụy Thư Nhai khen là không tệ, Sở Hưu được đánh giắ như vậy đã rất hiếm thấy.
Lão gia tử này mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng giờ vẫn một thân một mình, thậm chí không có cả đệ tử hay người hầu. Trong nhánh Ẩn Ma, chỉ với thân phận một trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn đã đủ đứng đầu nhánh Ma đạo này.
Hơn nữa mặc dù ngày trước Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn dựng Ma Đạo Liên Minh bị người ta vây giết, nhưng vẫn không ít người sống sót.
Có thể sống sót trong trận chiến lúc đó đều là cảnh giới trong Ma đạo, đều phát triển không tệ trong Ma đạo.
Giờ Ngụy Thư Nhai vung tay hô lớn, không nói toàn bộ đồ từ đồ tôn của những người đó, nhưng cũng có thới chín thành số người nguyện ý xông pha khói lửa cho hắn.
Lúc này trên lôi đài, chỉ trong thời gian ngắn Sở Hưu đã đánh bại liền vài võ giả Đại Quang Minh Tự, hơn nữa còn là xa luân chiến. Khí thế của y hoàn toàn áp đảo, trực tiếp đánh cho võ giả Đại Quang Minh Tự tử phát sợ, không ai chống nổi mười chiêu dưới tay Sở Hưu.
Đánh tới cuối cùng, mặc dù bên phía Đại Quang Minh Tự còn vài người không ra trận, nhưng bọn họ không tiếp tục nhảy ra khiêu chiến mà đều cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn khuất nhục.
Những người còn lại thực lực đều yếu hơn so với những người trước đó. Mấy vị sư huynh mạnh nhất còn bại, bọn họ lấy gì ra đánh?
Tuy từ nãy tới giờ là xa luân chiến, xem bộ dáng Sở Hưu cũng tiêu hao không ít nội lực chân khí, nếu bọn họ kiên trì đi lên cũng có chút cơ hội. Thế nhưng bọn họ lại không chọn ra tay tiếp.
Sở Hưu cuồng vọng (2)