Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 100: Hầm không hết

Chương 100: Hầm không hết

Mặt già của Văn Khúc Tinh bỗng đỏ ửng lên, làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục nói:

-Ngươi muốn học thần thông của ta, tất nhiên ta có thể dạy cho ngươi. Có điều, Văn Uyển có quy tắc của Văn Uyển, công pháp không thể dễ dàng truyền dạy. Ở Văn Uyển, học thuộc một quyền sách, thì chính là một học phần, mười học phần có thể đổi lấy pháp lực cấp vương một sao, hai mươi học phần có thể đổi lấy cấp vương hai sao, tương tự, mỗi thần thông và công pháp được tăng lên một sao thì cần phải gấp đôi số học phần.

Tần Thọ nghe thấy, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, học thuộc sách? Một quyền sách tương đương với một học phần? Mười cuốn sách mới có thể đổi lấy một thần thông cấp rác rưởi nhất? Văn Uyển này có phải là quá hắc rồi không?

Đồng thời, Thái Thái Nhạc cũng duỗi tay ra tính toán, mười quyển sách cấp vương một sao, hai mươi quyển cấp vương hai sao, bốn mươi quyển cấp vương ba sao, tám mươi quyển cấp vương bốn sao, một trăm sáu mươi quyển cấp vương năm sao, ba trăm hai mươi quyền cấp vương bảy sao, sáu trăm bốn mươi quyển cấp vương tám sao, chín sao là đến hơn nghìn rồi! Cấp nguyên một sao cần hơn hai nghìn quyển, cấp nguyên hai sao cần ừm....

Thái Thái Nhạc trầm mặc hồi lâu...

Tần Thọ nhìn vẻ mặt sững sờ sửng sốt của Thái Thái Nhạc, thấp giọng hỏi:

-Sao lại không tính nữa?

Thái Thái Nhạc im lặng hồi lâu rồi mới nói:

-Đầu ngón tay không đủ dùng nữa rồi.

Mọi người:

-...-

Tần Thọ vỗ vai Thái Thái Nhạc nói:

-Ngươi là heo sao? Vẫn còn ngón chân nữa mà!

Thái Thái Nhạc trợn mắt nhìn Tần Thọ:

-Ngươi là heo sao? Phượng Hoàng bọn ta chỉ có hai chân là được phân nhánh! Tính thêm cả hai đôi cánh mới chỉ là mười cái có thể sử dụng được...

Tần Thọ im lặng, sau đó ý vị thâm trường vỗ đầu Thái Thái Nhạc:

-Rau Hẹ, sau này đừng nói mình là Phượng Hoàng, ngón chân này của ngươi có số lượng giống hệt với loài gà, còn nói ngươi không phải là gà Tây giả trang?

-Đi chết đi!

Hự!

Tần Thọ lại một lần nữa biến thành thỏ đen, sau đó lại đáng thương tủi thân nhìn Văn Khúc Tinh rồi nói:

-Tiên sinh, ngài xem, giúp đỡ tí đi.

Văn Khúc Tinh lại bất lực ngôn ngữ, giơ tay liền biến lông đen trên người Tần Thọ tinh lọc thành màu trắng tinh khiết, suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Thỏ, chăm chỉ đọc sách đi. Tịnh Hóa Thuật này chỉ là cấp vương một sao thôi, học thuộc mười quyển sách là đã có thể được học rồi.

Tần Thọ vừa nghe đến từ đọc sách là đã cảm thấy đầu mình to ra… từ nhỏ cho tới lớn thứ khiến người ta đau đầu nhất, tất nhiên là đọc thuộc sách rồi! Không ngờ trọng sinh đến Tiên Giới vẫn không thể nào thoát khỏi số mệnh này. Giờ khắc này, Tần Thọ lại một lần nữa trở nên kiên định, trong đầu chỉ có ý niệm bỏ học về nhà.

Văn Khúc Tinh nói:

-Được rồi, Trùng Bát, ngươi tự giới thiệu về bản thân đi.

Trùng Bát lúc này mới nói:

-Chào mọi người, ta là Trùng Bát, về việc tại sao ta lại có cái tên này, đó là bởi vì cha ta nói ta là một tên cặn bã phế vật, là rồng mà không hề giống rồng, nên chính là một Vương Bát (ngu ngốc), vì vậy có chủ định là Trùng. Nhưng mà ta phải nhấn mạnh một chút, mẹ ta là con người, là phàm nhân bình thường, khi ta còn rất nhỏ, bà ấy vì cạn kiệt thọ nguyên nên đã ra đi rồi. Vì vậy, ta căn bản không hề có chút liên quan gì tới Vương Bát, năm đó ta là con rồng thứ tám được sinh ra, nhưng cha ta nói ta chủ định là một con Trùng, vì thế nên cứ gọi là Trung Bát đó.

Có điều, đây đều là những gì mà mẹ ta nói, ta căn bản chưa từng gặp người cha vô trách nhiệm đó của mình. Ta có thể tới đây, cũng là bởi vì lúc đó người cha phụ bạc đó để lại một miếng lệnh bài, khi ta tới Văn Uyển ở Địa Tiên Giới để báo danh, bọn họ trực tiếp đưa ta tới đây. Vì vậy, chính xác mà nói, bản thân ta không hề biết mình là đi cửa sau của ai.

Nghe thấy lời này, Tần Thọ có chút xúc động, hai người đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên với nhau. Vì thế, Tần Thọ vỗ tay Trùng Bát rồi nói:

-Huynh đệ, đừng thương tâm, sau này thỏ gia sẽ bảo vệ ngươi.

Trùng Bát mỉm cười thật lòng:

-Được nha.

Thái Thái Nhạc liếc nhìn Tần Thọ:

-Trùng Bát, đừng nghe lời hắn ta nói, hắn ta chính là con thỏ phế vật rác rưởi, ngoài việc có cái miệng hèn hạ ra thì không có bất cứ bản lĩnh nào khác. Sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, ai không phục, ta sẽ thiêu chết hắn!

Tần Thọ cười ha ha:

-Ngay cả cọng lông còn thiêu không hết, ngươi vẫn còn thể diện mà mở miệng nói chuyện? Rau Hẹ, ngoan ngoãn chịu phạt đứng đi, ít nói chuyện đi nhé.

-Sao nào, ngươi không phục? Có tin ta thiêu chết ngươi không?

Thái Thái Nhạc lại chống nạnh, phẫn nộ gào lên.

Lông mày rậm của Tần Thọ nhướng lên:

-Đến đi, xem ai sợ ai nào!

Phù!

-Tiên sinh...

Tần Thọ ngơ ngác nhìn Văn Khúc Tinh.

Văn Khúc Tinh nhìn Thái Thái Nhạc, rồi lại nhìn Tần Thọ, dáng vẻ bất lực lắc đầu, phất tay tẩy sạch lông cho Tần Thọ.

-Rau Hẹ, ngươi xem, ngay cả đến một sợi lông ngươi cũng không thể thiêu nổi. Con gà Tây nhà ngươi quả thực không được rồi!

Phù!

-Tiên sinh...

Tần Thọ ngơ ngác nhìn Văn Khúc Tinh.

-Ài… hai ngươi dừng lại một chút đi!

Văn Khúc Tinh nói.

-Rau Hẹ, đang nói ngươi đó!

Tần Thọ vui vẻ cười đùa với Thái Thái Nhạc.

Phù...

Thái Thái Nhạc không nói câu nào, chỉ phun đầy lửa lên người con thỏ.

-Tiên sinh...

Tần Thọ lại quay sang cầu cứu Văn Khúc Tinh.

-Thái Thái Nhạc câm miệng, không được phun lửa nữa! Thỏ, không cho phép nói lời hạ lưu!

Văn Khúc Tinh hạ lệnh rõ ràng cho hai người.

Quả nhiên Tần Thọ im miệng, thế nhưng lại cứ nhướng mày nháy mắt với Thái Thái Nhạc, hoàn hảo dùng điệu bộ huýt sáo lưu manh để thể hiện sự chế nhạo dành cho Rau Hẹ.

Vì thế Rau Hẹ cười ha ha, trong mắt phun ra hai luồng ánh sáng đỏ!

Phù!

-Tiên sinh...

Văn Khúc Tinh trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:

-Ngươi… cứ để đen đi. Màu đen cũng khá ưa nhìn.

Tần Thọ:

-...-

Thái Thái Nhạc nghe vậy, lập tức ôm bụng cười lớn:

-Ha ha… tiên sinh không thèm giúp ngươi nữa rồi, con thỏ chết tiệt, ngươi cứ tiếp tục bị đen sì như vậy đi.

Nhưng Thỏ lại làm ra vẻ điềm nhiên như không:

-Ta thì không quan trọng, nhưng mà Văn Uyển hình như có quy tắc, y quan không chỉnh tề là không được. Tiên sinh, ta đây chính là đang y quan không chỉnh tề đó, mà ta lại không thể chỉnh được. Vì vậy, ngài sẽ không trừng phạt ta chứ?

Văn Khúc Tinh gật đầu, ý nói rằng sẽ không.

Tần Thọ mỉm cười, nụ cười này khiến Văn Khúc Tinh cảm thấy lông tóc đều dựng đứng lên, luôn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa nghĩ chu toàn mọi chuyện, con thỏ này dường như đang ủ mưu gì đó.

Có điều Văn Khúc Tinh cũng mặc kệ hắn, ho khan một tiếng, ra hiệu mọi người im lặng, hắn có điều muốn nói.

Mọi người cũng cho hắn chút mặt mũi, lập tức không nói nữa.

Văn Khúc Tinh nói:

-Được rồi, cuối cùng giới thiệu về ba người đang ở trong nhà xí một chút, bọn họ là tôn tử của tộc trưởng Côn tộc, lần lượt là Khôi Nhất, Khôi Nhị và Khôi Tam. Ba huynh đệ là cùng một bào thai, năm nay vừa tròn ba nghìn tuổi. Đừng thấy bọn họ ngốc nghếch không có não mà xem thường bọn họ.

Từ xưa đến nay, ông trời đều rất công bằng, đã cho các ngươi thứ gì thì sẽ lấy đi của ngươi cái khác. Côn tộc này mặc dù thiên sinh không mang não, nhưng nội thể lại rất cường đại, dường như có thể nghiền nát mọi sinh linh ở cùng độ tuổi, mở miệng lớn là có thể nuốt trọn con sông, đó quả thực là sinh vật cấp bá chủ. Vì vậy, các ngươi không có việc gì làm thì đừng có đi chọc giận bọn họ, nếu thật sự có đánh nhau, ba tên đó sẽ rất dễ khiến người ta đau đầu đó.

Ngưu Đại Lực vừa nghe vậy, trong mắt đã lóe lên một tia sáng, vô thức nắm chặt tay lại, ý định chiến đấu đang dần dần được thôi thúc trong lòng...

Tần Thọ vừa nghe, đã cảm thấy ngay cả Văn Khúc Tinh cũng nói là đau đầu, vậy thì ba tên kia quả thực không thể nào xem thường. Ba tên đó vẫn còn chưa thành niên đó, liệu đến khi trưởng thành thì bọn họ còn có thể mạnh mẽ đến mức độ nào?

Vì vậy Tần Thọ vung tay lên nói:

-Tiên sinh, Côn có phải là cá không?

Văn Khúc Tinh gật đầu đáp:

-Chuẩn xác mà nói, nó được tính là một loại cá.

Tần Thọ liếm môi, trong mắt lóe lên ngôi sao nhỏ, ngưng nói chuyện lại, âm thầm nhớ lại các cách làm món cá ở kiếp trước như om, hấp, cay, đầu cá băm tiêu...Đặc biệt là món đầu cá băm tiêu, Tần Thọ luôn cảm thấy đầu cá ở kiếp trước không đủ to, không đủ để ăn. Có điều, trước mắt, e rằng hầm trong nồi sẽ bị nhiều quá… Hắn có chút không kìm được chảy nước miếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất