Chương 101: Cây của ta đâu rồi
Văn Khúc Tinh luôn cảm thấy con thỏ chết tiệt này đang có ý đồ gì đó, vì thề liền dặn dò:
-Con thỏ, ngươi không có việc gì thì đừng có đến chọc giận bọn họ.
Tần Thọ xua tay nói:
-Tiên sinh, đừng nói như vậy, ta rất ngoan mà.
Văn Khúc Tinh và tất cả thành viên đều đồng thanh:
-Ha ha...
Tần Thọ nhìn thấy vậy thì còn có thể nói cái gì? Nhân phẩm quá tốt, hắn cũng bất lực chẳng biết làm sao!
Văn Khúc Tinh nói:
-Được rồi, hôm nay chủ yếu là muốn các ngươi làm quen với nhau và bắt đầu thân thuộc với môi trường mới. Ngày mai bắt đầu lên lớp, tất cả các học trò không được phép đến muộn, nếu không...
Hai từ “nếu không” vừa được nói ra, Văn Khúc Tinh nhìn thấy ánh mắt của con thỏ kia sáng bừng lên.
Văn Khúc Tinh cười lạnh nói:
-Sẽ phải chịu phạt.
Tần Thọ cười, Văn Khúc Tinh cũng cười... hai con hồ ly lớn nhỏ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được nở nụ cười.
Văn Khúc Tinh phất tay rồi nói:
-Bây giờ, tan học.
Chữ “học” vừa mới nói ra khỏi miệng, Văn Khúc Tinh đã nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, con thỏ chết tiệt kia dường như đã dẫm vào chữ “học” hắn vừa nói ra để chạy ra khỏi phòng học, sau đó đầu cũng không thèm quay lại mà đã chạy vút đi... xa xa truyền đến một tiếng:
-Tạm biệt tiên sinh!
Kỹ thuật rất thành thục, vừa nhìn đã biết là làm nhiều thành quen!
Gương mặt của Văn Khúc Tinh lập tức xám như tro...
Những người khác đều quay sang nhìn nhau, Trùng Bát lẩm bẩm một mình:
-Nếu như ta không phải mang mai rùa, nhất định ta cũng sẽ nhanh như vậy.
Thái Thái Nhạc cười toe toét nói:
-Con thỏ chết tiệt này, sao có thể phản ứng nhanh như vậy nhỉ? Liệu có khi nào từng luyện tập qua không?
Ngưu Đại Lực đứng lên, cung kính nói:
-Tạm biệt tiên sinh.
Văn Khúc Tinh xua xua tay:
-Giải tán đi, Long Hoè, ngươi dẫn Ngưu Đại Lực, Trùng Bát đi tìm chỗ ở đi, còn những người khác thì trở về nhà.
-Vâng, tiên sinh.
Long Hòe nhận lệnh.
Những người khác tản đi...
Khi ra khỏi cổng, Thái Thái Nhạc đột nhiên nói với Mộc Đầu:
-Mộc Đầu, ta nhớ hình như là trước cổng có trồng một cây táo mà, sao bây giờ chỉ còn lại một cái hố vậy?
Mộc Đầu nhìn nhìn rồi đáp:
-Vừa... vừa...
Lúc này Thái Thái Nhạc mới phản ứng kịp, biết mình đi hỏi nhầm người, nên vội vàng nói:
-Vừa bị đào đi rồi phải không?
Mộc Đầu gật đầu đáp:
-Đúng... đúng vậy...
Thái Thái Nhạc nói:
-Được rồi, nói một lần là được rồi. Ai mà nhàn rỗi như vậy nhỉ? Bỗng dưng đi nhổ cây táo...
Mộc Đầu:
-Đúng... đúng vậy...
Thái Thái Nhạc nói:
-Được rồi, nói một lần là được rồi, chúng ta cũng về nhà đi, tạm biệt.
Nói rồi, Thái Thái Nhạc biến thành một vệt sáng màu đỏ rồi biến mất trong nháy mắt.
Mộc Đầu lắc lắc đầu rồi tiếp tục nói:
-Là... là con thỏ... thỏ... sao... sao... sao không nghe ta nói hết chứ. Ách... trời, trời.. trời tối... rồi. Vừa nãy còn... vẫn còn sáng... sáng cơ mà... thật... kỳ... kỳ lạ...
-Tên tiểu tử bên cạnh có bệnh à, chúng ta cũng đi ăn cơm tối rồi, vậy mà hắn ta vẫn đứng ngơ ngẩn ở đó.
Từ phía xa, có hai người đi đường đi qua đó, nhìn thấy vậy thì lẩm bẩm nói.
-Không biết, chắc là thằng ngốc đó.
-Có khả năng...
…
-Hằng Nga, ta về rồi đây!
Tần Thọ nhanh như chớp trở về Nguyệt Cung, đẩy cửa ra rồi vội vàng hét lớn.
-Biết rồi, ách... em đâu rồi? Sao trong sân lại có thêm một cái cây lớn thế này?
Hằng Nga mở cửa sổ trên tầng ba ra, nàng ngạc nhiên khi phát hiện không thấy con thỏ đâu, mà chỉ thấy một cái cây lớn đang vui vẻ chạy trên mặt đất.
-Dưới tán cây này! Văn Khúc Tinh sợ chúng ta ở trên này vất vả, nên đã tặng cho chúng ta một cây táo đấy!
Nói xong, Tần Thọ đặt cái cây rất lớn này xuống, sau đó trèo ra ngoài.
Hằng Nga nghe vậy, lập tức nhìn Tần Thọ với ánh mắt nghi ngờ:
-Em chắc chắn là Văn Khúc Tinh Quân tặng không, không phải là do em lấy trộm về đấy chứ?
Tần Thọ xua tay:
-Sao có thể chứ? Ta là người ngoan ngoãn thành thật như vậy, làm sao có thể đi ăn trộm?
Hằng Nga trực tiếp từ cửa sổ bay xuống, sau đó khom người cúi đầu, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Tần Thọ...
Tần Thọ cũng cẩn thận nhìn chằm chằm Hằng Nga, trong lòng nói thầm một câu: "Từ xưa tới nay ta thống hận nhất những kẻ bên ngoài đạo mạo bên trong hẹp hòi! Nam nhân không nhìn xa trông rộng, thì có có bản lĩnh gì chứ?"
Hằng Nga nhìn gương mặt tỏ vẻ vô tội đáng yêu của Tần Thọ, cũng không nhìn ra được bất cứ manh mối nào, nhưng nàng nào có biết, trong lòng con thỏ chết tiệt này đã bao giờ chứa bốn chữ ‘lương tâm cắn rứt’ đâu! Càng huống hồ, hắn từ đầu tới cuối luôn trong trạng thái lặn mất tiêu, nên nào có thể vì nói dối mà hoang mang lo sợ chứ?
-Được rồi, tạm tin em một lần. Nhưng mà, sao em lại đen như vậy? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ còn có thể nói gì, hắn tuyệt đối sẽ không nói rằng bản thân đi chọc ghẹo con gái, rồi bị người ta phun lửa thiêu cháy. Vậy nên sau khi đại não chuyển động nhanh chóng một hồi, hắn tức giận nói:
-Nàng có biết không, trong Văn Uyển có quái thai! Ta gặp phải một con quái thai trong đám quái thai, một lão quái vật trong tộc Phượng Hoàng! Lão quái vật đó rất hung dữ ác độc, thấy không vừa ý mình là liền phun lửa, lông trên người ta đều cháy đen hết cả rồi. Lúc đó nếu như không phải có tiên sinh liều mạng kéo tên đó ra, có lẽ tên đó sẽ còn lôi mấy người khác vào cắn cùng rồi...
-Sao ta cứ có cảm giác em đang nhắc đến một con chó nhỉ, chẳng giống Phượng Hoàng chút nào. - Hằng Nga nghi hoặc nhìn Tần Thọ.
Tần Thọ phẩy tay nói:
-Miêu tả như vậy sẽ sinh động hơn một chút. Tóm lại chính là, tên đó rất hung dữ, rất ghê gớm, là người không biết nói đạo lý. Được rồi, không nhắc tới kẻ đó nữa, chúng ta cùng nhau nghiên cứu về cây táo này đi đã.
-Được rồi, có điều sau này em phải cẩn thận chút, cách xa kẻ đó ra, đừng để bị thiêu cháy nữa. Cây táo này còn chưa ra quả thì làm sao mà trồng được? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ lập tức nói:
-Sớm muộn gì cũng sẽ ra. Đương nhiên phải đặt ở nơi nào dễ lấy một chút. Ta đề nghị nên đặt ở bên cạnh Nguyệt Cung, như vậy chúng ta chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể hái được quả táo rồi.
-Ý kiến hay!
Hằng Nga tán thành, vì thế, Hằng Nga đi đào một cái hố rồi sau đó con thỏ đặt cây vào, chẳng bao lâu, cây táo khổng lồ nghìn năm tuổi đã được trồng lên.
Đồng thời lúc đó, ở cổng Văn Khúc Cung, Văn Uyển, Thư Sơn.
-Cây của ta đâu rồi?
Văn Khúc Tinh ngẩn người nhìn chằm chằm cái hố lớn ở trước cổng.
Long Hòe kinh ngạc nói:
-Cái này, trước đó vẫn còn ở đây mà. Ai nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào một cái cây táo vậy...
Văn Khúc Tinh nghe vậy thì trợn mắt nói:
-Có lẽ người khác sẽ không làm như vậy, nhưng con thỏ chết tiệt kia thì chưa chắc! Long Hòe, đi theo ta!
-Tiên sinh, đi đâu vậy? - Long Hòe đuổi theo hỏi.
Văn Khúc Tinh đáp:
-Đến Dược Vương Cung!
-Tới Dược Vương Cung làm gì vậy? - Long Hòe khó hiểu.
Văn Khúc Tinh ý vị thâm trường nói:
-Đi làm dược có tác dụng mạnh hơn!
Long Hòe nghe vậy liền rùng mình một cái nói
-Tiên sinh, trước đó đã đủ ác liệt rồi, ba người Khôi Nhất, Khôi Nhị và Khôi Tam vẫn còn đang ngồi xổm trong nhà xí đó.
Văn Khúc Tinh nói:
-Đó là thuốc dành cho Côn, nhưng con thỏ kia thì có vẻ không giống vậy, ta sợ thuốc bình thường sẽ không có tác dụng, vì vậy phải làm ra loại mạnh hơn thế.
Long Hòe âm thầm cầu nguyện cho con thỏ kia... sau đó vui vẻ cong mông chạy về phía trước nịnh nọt nói:
-Tiên sinh, vậy chúng ta phải làm nhanh lên, nếu không thì thần tiên ở Dược Vương Cung sẽ đi hết, đến lúc đó chúng ta chẳng phải là làm công cốc rồi sao?
Quả nhiên, nhắc đến đào hố cho con thỏ kia, tất cả đều tích cực lên rất nhiều...
Ban đêm, Tần Thọ bị Hằng Nga đẩy vào một cái hồ bơi nhỏ để tắm rửa, nhưng mà, theo như lời Văn Khúc Tinh nói, màu đen do Phượng Hoàng lưu lại sẽ rất khó làm sạch. Sau khi tắm gội bằng nước bình thường cả nửa ngày, Tần Thọ cũng đã cảm thấy lông cũng sắp bị cạo sạch đi hết rồi, vậy mà vẫn chưa thấy trắng lên được tí nào. Sau bao lần bất lực tuyệt vọng, Hằng Nga cũng chịu từ bỏ...
Trong lòng Tần Thọ đầy oán hận không dứt đối với Thái Thái Nhạc.
Sau khi tắm xong, Tần Thọ ra vẻ thần thần bí bí gọi Hằng Nga đi qua.