Chương 99: Rau Hẹ dễ đi vào lòng người.
Năng lực tổ chức ngôn ngữ của Mộc Đầu cũng rất tệ, hắn họ gì, tên gì, thì đều có thể nói đi nói lại rất nhiều lần, nhưng nhiều khi lại nói không rõ lắm, sau đó lại nói lại một lần nữa.
Một canh giờ qua đi, Mộc Đầu vẫn đang nói.
Cuối cùng, Văn Khúc Tinh không thể chống đỡ nổi nữa, bèn nói:
-Mộc Đầu, lần này chỉ là đơn giản giới thiệu về bản thân, nói về danh tính, tuổi tác và đến từ đâu là được rồi. Còn về những thứ khác thì để sau này mọi người cùng nhau giao lưu là sẽ biết thôi.
Mộc Đầu nghe vậy, lập tức có chút cụt hứng, sau khi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
-Ta… ta ta… tên là… Mộc Đầu.
Hai phút trôi qua...
Cuối cùng Mộc Đầu nói:
-Ta… nói xong rồi.
“Giải thoát rồi!”
Trong lòng mọi người đều đang âm thầm hét lên sung sướng.
Nhìn thấy Mộc Đầu im miệng, tất cả mọi người đều có chung cảm giác được phục sinh, giống như đang được chạy thoát khỏi chỗ chết, ai ai cũng thở phào một hơi.
Tần Thọ nói là đang ngủ, nhưng thực ra cũng không thể ngủ nổi, bên tai luôn vang vọng tiếng nói lắp ba lắp bắp của Mộc Đầu. Hắn tổng kết sơ lược một chút, Mộc Đầu đến từ một hòn đảo ở hải ngoại, lai lịch cụ thể như thế nào thì hắn không có nói rõ. Năm nay vừa tròn tám trăm tuổi, sau đó thì hết rồi… không sai, Mộc Đầu nói nửa tiếng đồng hồ, quanh đi quẩn lại thì có được mấy thứ hữu dụng này, mấy cái còn lại đều là nói lắp và lặp lại những câu vô nghĩa.
Vì thế, Tần Thọ xoa xoa tấm bảng nhỏ đang nằm ở trong lòng, rồi viết lên: "Tên Mộc Đầu này, sau này cấm không được nói chuyện với hắn, trừ khi muốn chết!"
-Thái Thái Nhạc, đến ngươi rồi. - Văn Khúc Tinh lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó lên tiếng nhắc Thái Thái Nhạc.
-Ta tên Thái Thái Nhạc, là một con Phượng Hoàng! Chú ý, ta là Phượng Hoàng, không phải gà Tây!
Thái Thái Nhạc cũng không biết vì sao mình cứ phải nhấn mạnh một hồi, nhưng dù sao, nàng cũng đã nhấn mạnh rồi.
Kết quả từ đằng sau vang lên tiếng huýt sáo cùng với một giọng nói:
-Rau Hẹ, nói trọng điểm đi.
Thái Thái Nhạc trừng mắt lườm con thỏ đáng chết này, nói:
-Tên của ta không phải là Rau Hẹ, ta tên Thái Thái Nhạc. Năm nay ba nghìn tuổi, rất vui khi được làm quen với mọi người.
Sau đó Thái Thái Nhạc lại lườm Tần Thọ một cái:
-Đến ngươi rồi! Con thỏ chết tiệt!
Lúc này Tần Thọ mới chầm chậm đứng lên, duỗi duỗi eo rồi huýt sáo cảm thán:
-Ôi chao, chậc chậc... cả người ngồi lâu quá, bây giờ bỗng đứng dậy, cảm thấy thoải mái thật...
Nghe thấy lời này, tất cả những người bị phạt đứng đều đồng thời quay sang ném cho hắn một cái trừng mắt, như muốn nói:
-Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Tần Thọ cảm nhận được oán khí của mọi người, cùng với một chút hắc khí từ trong nội thể toát ra, rõ ràng tốc độ tế bào chiếm lấy nguyên khí đã chậm đi không ít. Tần Thọ thầm đoán, lai lịch của mấy người này đều rất lớn, hoặc có thể trong tương lai sẽ tiền đồ vô lượng, nếu như xảy ra quan hệ thân thiết với bọn họ, thì lực uy hiếp đối với tế bào cũng sẽ rất lớn, vì vậy hiệu quả cũng coi như là rất rõ ràng.
Nếu đã như vậy, Tần Thọ cũng không cần khách khí nữa, ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng, sau đó hào phóng nói:
-Chào mọi người, ta tên là Tần Thọ!
-Ặc...
Những gương mặt vốn dĩ còn đang cau có tức giận vì Văn Khúc Tinh, trong phút chốc đều sụp đổ, từng người từng người đều bặm môi cố gắng kìm nén ý cười.
Đến ngay cả khóe miệng Văn Khúc Tinh cũng phải co giật hai lần bởi vì chuyện này.
Thái Thái Nhạc còn cười khoa trương hơn nữa:
-Oa ha ha… hóa ra ngươi tên là Cầm Thú à… ha ha… cái tên này quả thật rất phù hợp với ngươi.
Trùng Bát ở bên trên cũng giơ ngón tay cái lên với Tần Thọ, ý tứ chính là:
Huynh đệ, tên của ngươi thật trâu bò!
Tần Thọ cũng mặc kệ bọn họ, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:
-Tuy rằng cái tên này khiến ta bị cười nhạo rất nhiều năm, mặc dù rất nhiều người cảm thấy cái tên này rất ngu ngốc, nhưng đây là cái tên do lão gia tử, người đã nuôi lớn ta đặt ra, ông ấy muốn ta sống khỏe mạnh trường thọ, đây là tất cả sự chúc phúc và tình yêu mà ông ấy dành cho ta, vì vậy, các ngươi có thể tùy ý cười đùa, ta không hề quan tâm. Dù sao, ta cảm thấy, đây là cái tên hay nhất trên thế gian này!
Nghe thấy câu này, tiếng cười của mọi người trong khoảnh khắc đều biến mất, ánh mắt của bọn họ dành cho Tần Thọ, đã ít đi sự giễu cợt cười nhạo, mà thay vào đó là càng thêm kính nể.
Ngưu Đại Lực cũng là lần đầu tiên dành cho Tần Thọ một cái nhìn đầy tán thưởng.
Khuôn mặt căng thẳng nãy giờ của Văn Khúc Tinh cũng dần nở nụ cười, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay, hắn thật sự không ngờ, tên học trò mà hắn luôn cho là ngu ngốc không có tiền đồ nhất lại mang đến cho hắn một sự kinh ngạc lớn đến như vậy! Nhưng mà Văn Khúc Tinh không hề biết rằng, không ít sự kinh hỉ và kinh sợ vẫn còn đang chờ đợi ở phía sau.
Thái Thái Nhạc cũng ngạc nhiên nhìn Tần Thọ, giống hệt như đang nhìn một kẻ lạ mặt.
Thấy vậy, Tần Thọ liền nhếch miệng cười với Thái Thái Nhạc:
-Đừng có mê muội ca, ca chỉ là truyền thuyết.
-Ta nhổ vào!
Thái Thái Nhạc trắng mắt lườm Tần Thọ, sau đó quay đầu đi.
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Năm nay ta bao tuổi rồi ta cũng không biết, vì vậy không nói nữa. Ta tới từ mặt trăng, vậy là được rồi chứ, ta ngồi xuống đây… ha ha… ôi chao, bây giờ lại phải ngồi rồi, ngồi xuống sao mà cảm thấy thoải mái thế nhỉ, he he...
Mọi người:
-...-
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nhận thức được điều gì đó.
-Mặt trăng?
Trùng Bát, Thái Thái Nhạc và Mộc Đầu đều kinh ngạc nhìn Tần Thọ.
Tần Thọ xoa xoa mũi hỏi:
-Ừm, có vấn đề gì sao?
Long Hòe sửng sốt nói:
-Ta nghe nói mặt trăng là cấm địa, vậy mà trên đó lại có người sao? Ách, còn có thỏ nữa?
Trùng Bát kêu lên:
-Ta nghe nói ở trên mặt trăng bị cạn kiệt nguyên khí, chỉ có cây hoa quế, vậy mà ngươi vẫn có thể sống sao?
Thái Thái Nhạc cũng vô cùng ngạc nhiên:
-Ta nghe nói, ở nơi đó đến quỷ cũng không muốn tới, vậy mà ngươi vẫn có thể sống ở đó? Lại còn béo như vậy nữa? Ngươi ăn cái gì mà lớn lên được?
Tần Thọ lập tức nhào sang, dường như sắp dán vào mặt Thái Thái Nhạc rồi, sau đó lim dim mắt, vẻ mặt trở nên âm u lạnh lẽo, dùng âm thanh khàn khàn hỏi:
-Gà… gà con… ta chết thảm lắm… thảm lắm đấy...
A!
Phù!
Tần Thọ lại một lần nữa biến thành thỏ đen... sau đó giương bộ mặt vô tội lên nhìn Văn Khúc Tinh:
-Tiên sinh, đây có được coi là đồng môn tương tàn không?
Văn Khúc Tinh không nói nên lời, phất tay lên, lông của thỏ lại một lần nữa trở nên sạch sẽ.
Tần Thọ vội vàng kêu lên:
-Tiên sinh, ngài xem ta cứ luôn bị Rau Hẹ ức hiếp, nên ngài có thể dạy cho ta phép thần thông vừa nãy không?
Văn Khúc Tinh lắc đầu nói:
-Có thể, mà cũng không thể. Công pháp và thần thông trong thiên địa được phân thành tám cấp Thiên Địa Huyền Hoàng và Tôn Thánh Nguyên Vương. Thiên Địa Huyền Hoàng là cấp tiên, cũng chính là tiên pháp. Tôn Thánh Nguyên Vương là cấp nhân, cũng chính là công pháp của người tu tiên. Trong đó mỗi cấp độ lại được chia thành cửu tinh.
Tuy nhiên, thật ra có rất nhiều thần thông mà người tu tiên và tiên nhân đều có thể dùng được, cái vừa nãy ta sử dụng chính là Tịnh Hóa Quyết của thần thông cấp Vương phổ biến biến nhất. Mặc dù là thần thông cấp thấp nhất, nhưng mỗi người sử dụng khác nhau thì sức mạnh của nó cũng khác nhau, uy lực lớn nhỏ của nó được quyết định nhờ vào sự lĩnh ngộ của họ về quy luật của thiên địa mà thần thông của họ phụ thuộc vào đó. Nếu chỉ là người bình thường, thì sẽ không có cách nào làm sạch được màu cháy đen do Rau Hẹ… khụ khụ, do lửa Phượng Hoàng của Thái Thái Nhạc lưu lại.
Thái Thái Nhạc trực tiếp trợn mắt nhìn hắn ta...
Tần Thọ ha ha cười đắc ý, thấp giọng nói với Thái Thái Nhạc.
-Quả nhiên, vẫn là cái tên Rau Hẹ dễ đi vào thâm tâm của người ta hơn. Xem ra tiên sinh cũng hiểu...Thái Thái Nhạc... hi hi...
Thái Thái Nhạc không hiểu Tần Thọ đang cười cái gì, nàng thậm chí còn không hiểu Thái Thái Nhạc và Rau Hẹ có liên quan gì đến nhau, cũng không biết lí do tại sao con thỏ chết tiệt này cứ gọi nàng là Rau Hẹ. Có điều nhìn thấy nụ cười cợt nhả của còn thỏ thối tha này, nàng biết, nhất định không phải lời nói tốt đẹp gì. Vì thế Thái Thái Nhạc liếc nhìn Văn Khúc Tinh với vẻ ngập tràn oán giận.