Chương 105: Cao Thiết. (Tàu sắt siêu tốc)
Ngô Cương ngẩng đầu nhìn trời rồi nói:
-Thiên đạo vô cùng mênh mông, con đường tu đạo còn phức tạp hơn là sao trên trời. Cho dù có đi cùng một con đường thì những người khác nhau đi sẽ có những cách lĩnh ngộ khác nhau, và tất nhiên kết quả đạt được cũng sẽ khác biệt.
Không có ai dám mở miệng ra nói rằng mình có thể vẽ ra hình tượng thiên đạo hoàn mỹ nhất. Họ có thể mang ngươi tiến vào chẳng qua chỉ là bọn họ cho là vậy, lĩnh ngộ thiên đạo, loại thiên đạo đó chỉ là một nhân tố trong vô số con đường tu đạo họ có thể lĩnh ngộ được mà thôi, không phải là toàn bộ.
Có lẽ đó là một con đường tắt, nhưng cũng sẽ khiến người vào sau lấy tư duy của người đi trước làm chủ. Nhưng mà lúc người được dẫn vào lĩnh ngộ thiên đạo lại không thể nào vượt qua được đường ranh này, sẽ mãi mãi kẹt lại sau đường ranh của kẻ đi trước!
Cho dù có là thiên tài tuyệt thế mà muốn nhảy qua đường ranh thì cũng sẽ rất tốt sức. Sẽ mất rất nhiều tinh lực so với bình thường, hơn nữa còn chưa chắc có thể vượt qua.
Đôi khi có một số người trong lòng có ác ý thì sẽ nhân lúc này dẫn người vào ma đạo, khiến họ đánh mất chính mình.
Tóm lại, cho dù thế nào thì cũng đừng nên cho tinh thần lực của ngươi tiến vào thế giới thiên đạo của đối phương. Rõ chưa?
Tần Thọ liên tục gật đầu rồi nói:
-Hiểu rồi, nhưng lỡ có người kéo ta vào thì sao?
Ngô Cương cười ha ha nói:
- Nếu như mà có người làm thế thật thì ngươi cũng đừng có cả nể làm gì, cứ nhìn mà xử lý thôi.
Tần Thọ không hiểu Ngô Cương có ý gì.
Ngô Cương tiếp tục nói:
-Được rồi, thần thông cùng giảng thuật của đạo mà ta sẽ dạy ngươi chỉ là một trong vô số con đường tu đạo. Ta chỉ nói là nên lĩnh ngộ như thế nào, còn ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, lĩnh ngộ được cái gì thì chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi.
Tần Thọ trang nghiêm gật đầu.
Thế là Ngô Cương bắt đầu kiên nhẫn giảng giải cho Tần Thọ, những chỗ mà Tần Thọ không hiểu thì hắn luôn có thể một câu mà gãi trúng chỗ ngứa, khiến Tần Thọ có thể hiểu rõ trong chớp mắt! Tần Thọ tự mình thực hành theo sự chỉ bảo của Ngô Cương. Rốt cuộc đến trước hừng đông Tần Thọ đã cảm nhận được sự tồn tại của đạo như lời hắn ta nói. Không thấy rõ sự tồn tại của nó nhưng khi mà Tần Thọ đưa tay ra thì có thể cảm nhận được một vùng hỗn độn xoay tròn trong hư không, trong vùng hỗn độn đó lại có cái gì đang chuyển động...
Đáng tiếc là cơ sở của Tần Thọ quá kém, muốn đến gần thêm chút nữa để quan sát nhưng cho dù làm như thế nào vẫn không được.
Chỉ là Tần Thọ đã có thể cảm nhận được chút ít rồi, thêm vào sự dạy bảo của Ngô Cương thì Tần Thọ đã có thể thi triển đơn giản thứ thần thông mà Ngô Cương đã nói tới. Nhưng Tần Thọ lại phát hiện ra rằng thứ thần thông mà hắn tu luyện ra lại có chút khác biệt với những gì Ngô Cương nói. Thứ thần thông mà Ngô Cương nói là chạy nhanh, nhưng mà Tần Thọ lại tu luyện ra được một thần thông kỳ quặc hơn!
Thần thông này là một loại thần thông tăng cấp, nó không thể khiến cho Tần Thọ bay lên trời chui xuống đất được nhưng trên lý thuyết thì nó có thể tăng cấp cho tất cả thần thông khác. Ví như đi đường, chạy bộ, Đằng Vân Giá Vũ,... nói cách khác, người khác tu luyện ra đồ vật, còn Tần Thọ lại tu luyện ra máy tăng cấp...
Nhưng mà cho dù như thế nào thì thứ thần thông này cũng giúp cho Tần Thọ bay nhanh hơn, chạy nhanh hơn nên hắn vô cùng vừa lòng!
Tần Thọ muốn lấy cho thần thông này một cái tên tràn đầy ý nghĩa kỷ niệm, một cái tên vượt thời đại, Cao Thiết Cơ Điện, gọi tắt là Cao Thiết!
-Được rồi, trời sắp sáng rồi, ngươi về nghỉ ngơi một chút đi. Ta cũng phải ngủ một chút đã… - Ngô Cương phất tay.
Tần Thọ gật đầu rồi nói:
-Cảm ơn.
-Chạy nhanh lên, đừng để bị bắt được, mang thêm vài món ngon trở về chính là sự cảm ơn lớn nhất đối với ta.
Tần Thọ cười ha ha, quay người lại, vừa cất bước thì đã biến mất trong rừng cây.
Lúc Tần Thọ về tới Nguyệt Cung thì Hằng Nga vẫn còn đang ngủ, hắn lặng lẽ bò lên giường đá của mình, nằm đó nhìn Nguyệt Cung trống rỗng, như đang tính toán điều gì đó trong lòng rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, lúc mà Tần Thọ vẫn đang ngủ say thì bị Hằng Nga xách tai kéo xuống giường.
-Làm gì thế? - Tần Thọ uể oải mở mắt.
Sau đó thì hắn thấy bàn tay ngọc ngà ấy liên tục tát nước vào mặt hắn, cho tới lúc hắn cảm thấy ngũ quan của mình sắp bị nàng xoa nắn đến méo mó thì Hằng Nga mới dừng lại.
-Rửa mặt cho tỉnh táo, giờ mà không đi là sẽ muộn đấy.
Hằng Nga như là mẹ của Tần Thọ, vừa lải nhải vừa chải chỉnh tề bộ lông cho hắn. Tần Thọ nhìn gương mặt mình trên mặt nước, nhe răng nhếch miệng cười hì hì nói:
-Vẫn đẹp trai như cũ! Ài, làm sao mà mấy con thỏ khác sống được đây...
Hằng Nga cốc đầu hắn một cái.
-Đừng có lên cơn, đi học nhanh đi. Nhớ là phải học cho giỏi, không được giở trò gian lận!
-Em gái à, không phải là Tây Vương Mẫu bảo nàng vào cung học lễ nghi sao? Sao nàng không đi?
Lúc này Tần Thọ mới nhớ tới, hình như không chỉ có mỗi hắn phải đi học mà.
Hằng Nga hé miệng cười nói:
-Chúng ta học trễ hơn các em một giờ, cho nên ta có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Tần Thọ nghe thấy thế thì cảm thấy ghen tỵ, nhưng mà hắn cũng không thể nói gì, im lặng chửi một câu trong lòng: “Lão già Văn Khúc Tinh chết tiệt kia, sao lại để chúng ta dậy sớm như thế? Không công bằng!”
Sau đó Tần Thọ điều khiến tường vân bay lên không trung rồi vụt thẳng về phía Nam Thiên Môn.
Hôm nay người canh gác Nam Thiên Môn vẫn là Ma Lễ Thọ.
Hai người nhìn nhau trong phút chốc rồi Ma Lễ Thọ lập tức chuyển mắt ra ngoài, giống như nhìn thấy một con thỏ chết vậy.
Tần Thọ vừa đi ngang qua, lại quay quanh Ma Lễ Thọ ba vòng, cuối cùng thì chép miệng rồi lắc đầu nói:
-Thiên Vương đáng thương thật, tuổi còn trẻ mà đã mù rồi...
Ma Lễ Thọ nghe thế thì vô thức sờ vào bên hông theo bản năng, nhưng lại không sờ trúng thứ gì, trong lòng bỗng đau nhói. Hắn thề, ngày mai hắn phải đổi ca trực! Không trực buổi sáng nữa! Không chọc được tên thỏ chết này chẳng lẽ còn không tránh được à?
Tần Thọ bước vào Thiên Đình rồi thi triển thần thông Cao Thiết lao nhanh, tốc độ cứ như là sấm chớp, vượt qua bình nguyên, vượt qua núi cao rồi chạy gần vườn chăn nuôi dã thú.
Tần Thọ đứng tại chỗ nhìn một chút rồi chảy lên, sau khi đã chắc chắn là không có ai thì hắn định làm một chút gì đó, nhưng lại chợt nghe có tiếng hổ khóc cóc kêu náo loạn trong rừng...
Sau đó là tiếng gào thét của Thổ Địa công công:
-Là ai trộm đồ?
Gần như là cùng lúc đó Tần Thọ nhìn thấy một ánh lửa vọt ra, không cần nhìn kỹ thì Tần Thọ đã biết đó là ai, hắn kêu lên:
-Rau Hẹ!
Ánh lửa ấy sững sờ dừng lại một chút, Tần Thọ nhìn kỹ, quả nhiên là con gà Tây - Thái Thái Nhạc!
Thái Thái Nhạc hoảng sợ kêu lên:
-Con thỏ chết tiệt kia, sao ngươi ở đây?
-Ta? Ta đi học. Còn ngươi, hình như ngươi cầm thứ không nên cầm đúng không?
Tần Thọ ngăn Thái Thái Nhạc lại, cười hỏi.
Thái Thái Nhạc trừng mắt liếc Tần Thọ nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Tần Thọ ra vẻ làm người chính trực nói:
-Tiên sinh đã từng nói, người đọc sách khắp người đều là hạo nhiên chính khí! Đối mặt với kẻ ăn trộm như người thì đương nhiên là ta phải đứng ra làm việc nghĩa, bắt trộm chứ làm gì!
-Ta nhổ vào! Ngươi mà còn hạo nhiên chính khí?
Thái Thái Nhạc trợn mắt nhìn Tần Thọ.
Tần Thọ hừ hừ nói:
-Sao? Ngươi tin ta sẽ cho ngươi thấy hạo nhiên chính khí trong ta không?
-Ha ha, đúng là ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút đây. - Thái Thái Nhạc cười nói.
Tần Thọ nói:
-Ta sẽ thực hiện ước muốn của ngươi, hãy nhìn hạo nhiên chính khí của ta đây! Thổ Địa công, ta bắt được trộm rồi! Kẻ đó là...