Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 104: Ngô Cương truyền đạo

Chương 104: Ngô Cương truyền đạo

Lời này nói ra vô cùng khẳng định, Tần Thọ nghe xong không hiểu ra sao cả, rốt cuộc người này lấy đâu ra tự tin như thế? Còn tự tin hơn cả bản thân hắn!

Tần Thọ đi tới gần, trừng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Cương, tỏ vẻ nếu ngươi không nói, ta sẽ không đi rồi nói:

-Đừng quên đời trước ta đã chết...

Ngô Cương trợn ngược hai mắt nói:

-Đấy là hiểu lầm...

Tần Thọ nói:

-Ngộ nhỡ, lại có hiểu lầm nữa thì sao?

Ngô Cương bất đắc dĩ cười nói:

-Hiện giờ ngươi da dày thịt béo, không dễ chết thế đâu. Thôi, dù ta nói gì ngươi cũng cảm thấy là ta qua loa với ngươi. Thế này đi, ta truyền cho ngươi một chiêu thần thông, giây phút mấu chốt có thể chạy trốn nhanh hơn, lúc trộm cắp cũng không cần lo bị bắt quả tang nữa. Được chưa?

Tần Thọ nghe vậy, tức khắc liền vui đến méo cả miệng, song vẫn chính nghĩa lẫm liệt nói:

-Xem ngươi nói kìa, ta là loại trộm cắp như vậy sao? Ta rất chính trực đấy nhé!

-Lúc ngươi nói chuyện có thể trả giày lại cho ta trước được không!

Ngô Cương phẫn nộ hét lên, vừa mới không chú ý, con thỏ chết tiệt này đã cuỗm mất giày của hắn rồi.

Tần Thọ xấu hổ cười nói:

-Ngại quá, ngại quá, trượt tay, ha ha...

-Ha ha cái ông nội nhà ngươi... Nếu như ngày nào ngươi cũng trượt tay thì về sau ta phải cởi truồng rồi!

Ngô Cương giật lại giày, treo ở trên cổ vẫn thấy lo, lại quấn đôi giày trên cổ một vòng, sau đó buộc lại mới thấy an tâm.

-Tiểu Cương Cương, ngươi xem, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, ngươi muốn dạy ta cái gì? - Tần Thọ nịnh nọt hỏi, không có cách nào, Tần Thọ đến Thiên Đình lâu như vậy, chiêu số trộm cắp hãm hại lừa gạt gì đó đều đã dùng hết, nhưng bắt được thần thông đều là mấy thứ rác rưởi. Thứ duy nhất có thể dùng được cũng chỉ có ‘Bát Cửu Huyền Công’, nhưng mà công pháp kia, chính hắn lại không tu luyện được, mắc kẹt tại tầng thứ ba mãi không đi lên. Hơn nữa, nó cũng chỉ là một môn công pháp luyện thể, thần thông thực chiến căn bản không có, tối đa là làm hắn tu luyện thành một cái bao cát không tồi mà thôi.

Vì thế, Tần Thọ nằm mơ cũng muốn có được một môn thần thông trâu bò, mặc dù Ngô Cương muốn dạy là thần thông chạy trốn, nhưng mà chạy trốn nhanh cũng được nha! Về sau có làm gì, cũng không cần đi khắp nơi tìm người gánh tội thay nữa.

Ngô Cương nghe thế, khẽ chớp lông mi, khó chịu nói:

-Con thỏ, ngươi muốn học công pháp thì phải lại gần đây chứ? Ngươi chạy xa thế làm gì hả?

Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Tần Thọ đã chạy xa hơn trăm thước rồi.

Tần Thọ vẫy vẫy tay nói:

-Ngươi cứ nói đi, tai ta rất thính! Lúc thi tiếng anh cấp bốn với cấp sáu, tai nghe ẩn nhỏ như vậy, ta vẫn có thể nghe rõ ràng! Rất rõ ràng luôn!

Ngô Cương nghe không hiểu con thỏ đang nói gì, có điều hắn hiểu được, con thỏ chết tiệt này bị đánh sợ rồi. Lần trước hắn uống say, hình như là lúc muốn dạy hắn ta thần thông, nên đã đánh hắn ta... Con thỏ chết tiệt này một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, xem dáng vẻ này có lẽ đánh chết cũng sẽ không tới gần đây.

Ngô Cương cũng không ngại, gật gật đầu nói:

-Được, vậy ngươi cứ ở bên kia đi, ngươi nghe cho kỹ, thần thông ta truyền cho ngươi không có tên!

Tần Thọ ngạc nhiên.

-Không có tên?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Đúng thế, không có tên. Đừng hỏi tên là gì, bởi vì ta cũng không biết, năm đó ta cũng là thuận tay lấy… khụ khụ, thuận tiện học.

Tần Thọ nghe vậy, lộ ra vẻ ta hiểu mà, cười xấu xa ha ha nói:

-Ừ, thuận tiện học, ha ha...

Mặt già của Ngô Cương đỏ bừng nói:

-Tóm lại, ngươi có học hay không? Có thể không cười không hả? Nghiêm chỉnh chút!

-Học! - Tần Thọ trả lời vô cùng dứt khoát.

Lúc này Ngô Cương mới thuận miệng nói:

-Vậy thì đừng có so đo nhiều như thế, ngươi tự đặt tên đi. Nào, ta nói cho ngươi khẩu quyết tu luyện thần thông này, phương pháp vận hành với thao tác thực tế...

Không thể không nói, mặc dù Ngô Cương đặc biệt không đáng tin cậy, nhưng lại là một lão sư tốt hiếm có.

Tần Thọ chưa từng tiếp xúc đến thần thông cao thâm, trong tay đều là cấp bậc nhập môn, vì thế cũng không rõ lắm mối quan hệ giữa những thần thông cao cấp kia. Kết quả lúc này vừa mới nghe xong, hắn lập tức trợn tròn mắt! Hóa ra thần thông cũng không phải giành được là có thể luyện! Giành được mà có thể luyện đều là rác rưởi!

Theo như Ngô Cương nói, toàn bộ thế giới này đều lấy đạo làm căn cơ, còn về nguyên khí thâm hậu, thân thể cường đại gì gì đó, đều là thứ xếp sau, không hiểu được đạo, rắm chó cũng không được.

Tần Thọ khó hiểu hỏi:

-Cái đó, ta đã học được vài thần thông rồi.

Ngô Cương cười ha ha nói:

-Cái mà ngươi học, chẳng qua là thần thông cơ sở nhất thôi, chỉ cần học được căn bản một cộng một bằng hai là có thể lĩnh ngộ được thần thông đó, nói thật, cái đó cũng chỉ cao cấp hơn việc con người trời sinh biết đi đường một chút mà thôi, không có gì đáng để khoác lác cả. Nhưng mà, ngươi muốn để một người bay lên, chỉ với cơ sở kia của bọn họ, có thể bay được sao?

Tần Thọ biết, giờ không phải lúc đùa giỡn, vì thế ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ vẻ không thể.

Ngô Cương gật đầu nói:

-Vậy thì đúng rồi, vì thế, ta chỉ nói khẩu quyết cho ngươi, căn bản là vô dụng. Không tin, ta sẽ nói ngươi nghe:

-Bước đạp càn khôn, tâm động thần quang chuyển, vạn pháp đều từ tâm, tâm thành đạo tự thành…

Ngô Cương bùm bùm nói một đống.

Sau khi nói xong nhìn con thỏ đầy mặt ngơ ngác hỏi:

-Nghe hiểu không?

Tần Thọ trợn ngược hai mắt nói:

-Mỗi một chữ ngươi nói ta đều nghe rõ ràng.

-Lợi hại như vậy?

Ngô Cương sửng sốt, không ngờ con thỏ ngu ngốc đê tiện trước mắt thật ra lại là thiên tài, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?

Tần Thọ xòe tay nói:

-Nhưng mà những chữ đó đặt ở cạnh nhau, mẹ nó căn bản ta nghe không ra có cái lông quan hệ gì đến tu luyện thần thông cả!

Ngô Cương nghe thế, lập tức cười ha ha nói:

-Vậy là đúng rồi! Bởi vì ngươi vốn không có cơ sở, nghe hết cũng vô ích!

Tần Thọ tức cười, nói:

-Vậy chẳng phải là ngươi dạy ta, ta cũng không học được sao?

Ngô Cương lắc đầu nói:

-Lúc này đã thấy được tầm quan trọng của lão sư chưa, nếu không, ngươi cho rằng vì sao có nhiều người như vậy đi khắp nơi cầu tiên vấn đạo? Có nhiều người như vậy đi khắp nơi bái phỏng danh sư? Có truyền thừa với không có truyền thừa hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Tư chất giống nhau, không có truyền thừa tự mình đi lĩnh ngộ Thiên Đạo, lĩnh ngộ một vạn năm có lẽ còn đánh không lại người mới tu luyện một trăm tám mươi năm được danh sư chỉ điểm. Danh sư là gì? Bọn họ là người có thể biến lĩnh ngộ của mình thành lý luận, có thể từ cơ sở học từng bước một, cũng có thể đưa ra đạo tắc khác nhau đối với từng thần thông khác nhau, để cho đệ tử có thể tập trung lĩnh ngộ, từ đó nhanh chóng lĩnh ngộ thần thông cao thâm hơn, tăng sức chiến đấu lên. Thậm chí có cao nhân đắc đạo, có thể dựa vào lĩnh ngộ của bản thân, dẫn đệ tử đi vào trong đạo của hắn, trực tiếp quan sát Thiên Đạo vận chuyển, nhanh chóng lĩnh ngộ đạo tắc.

Tần Thọ nghe thế, ánh mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc hô to:

-Lợi hại như vậy sao? Tiểu Cương Cương, ngươi có làm được thế không?

Ngô Cương nghe vậy, nghiêm mặt, nghiêm túc nói:

-Con thỏ, ngươi nghe ta nói, lời ta nói kế tiếp, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Nếu không tương lai căn cơ đại đạo bất ổn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

Tần Thọ thấy Ngô Cương nghiêm túc như vậy, cũng ngồi thẳng người, nói:

-Ngươi nói đi.

Ngô Cương nói:

-Ngoại trừ thánh nhân giảng đạo, nếu không, bất cứ kẻ nào có ý định mang ngươi tiến vào trong đạo của hắn quan sát Thiên Đạo vận chuyển, nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng có đi vào!

-Vì sao? - Tần Thọ khó hiểu hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất