Chương 106: Chó ngồi trong nhà, nồi rơi từ trời xuống.
Thái Thái Nhạc nghe xong thì trợn trắng mắt lên, đây mà là ngay thẳng à? Đây là đang vô liêm sỉ bán đứng gà, à không, bán đứng Phượng Hoàng!
Thái Thái Nhạc bay tới nói nhỏ:
-Chia cho ngươi một con gà!
-Chia đôi, thiếu thì không chơi! - Con thỏ kêu lên.
Thái Thái Nhạc giận dữ nói:
-Khốn nạn vừa thôi! Ta tốn cả một buổi sáng mới trộm được, ngươi vừa mở mồm thì đòi một nửa? Đây là việc mà một con người làm à?
Con thỏ nghe xong thì nghiêng người, vẩy tai cười lớn.
-Hì hì... ngươi trợn to con mắt lên mà nhìn cho kỹ, nhìn xem đôi tai này có giống người không?
-Ngươi... ngươi không biết xấu hổ là gì, ta phục ngươi rồi! Mỗi người một nửa! - Thái Thái Nhạc đành thỏa hiệp.
Tần Thọ lập tức nói:
-Trễ rồi, chia bảy ba, ta bảy, ngươi ba.
-Sao ngươi không đi cướp đi?
Thái Thái Nhạc giận dữ, nhưng mà nhìn vào đôi mắt của con thỏ chết này thì nàng đau khổ nhận ra, đúng là con thỏ chết tiệt này đang cướp thật!
Tần Thọ nhếch miệng nói:
-Thổ Địa công sẽ tới ngay bây giờ đấy, ngươi nhìn mà làm đi, ba, hai,...
-Được rồi! Cho ngươi bảy! - Thái Thái Nhạc cắn răng nghiến lợi nói.
Tần Thọ lập tức cười ha ha rồi nói.
-Nên như vậy! Đưa đồ cho ta, thỏ gia này sẽ bày kế cho ngươi.
Bây giờ thì Thái Thái Nhạc nào còn gì có thể nói nữa, nàng hất cánh lên thì có một đống đồ bay ra, cũng không biết là dưới lớp lông ấy ẩn giấu pháp bảo không gian gì.
Tần Thọ nhìn nhìn thì giật mình, trên mặt đất có khoảng ba mươi con gà! Gà rừng nhỏ, gà mái nhỏ, gà lửa nhỏ, gà vàng nhỏ... dù sao thì đều là gà! Điều quan trọng ở đây là không có con nào lớn cả!
Tần Thọ nhìn một đống gà trước mắt, hận rèn sắt không thành thép mà nổi giận nói với Thái Thái Nhạc:
-Rau Hẹ à Rau Hẹ, có cơ hội như thế này mà ngươi lại không bắt dê bò hổ, ngươi bắt gà làm gì hả đồ ngu? Còn mỗi một loại bắt hai con, ngươi đang kết duyên hay tính mở hậu cung? Ngươi có thù với gà à? Giết nhau đến nghiện rồi đúng không?
Sau đó thì Thái Thái Nhạc lại hất cánh lên, lại thấy hơn sáu mươi con thỏ rơi xuống, có thỏ tai dài, thỏ trắng lớn, thỏ lông dài, thỏ đen nhỏ, thỏ xám,...
Tần Thọ nhìn đống thỏ đó, rồi lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Thái Thái Nhạc, hắn lại thấy sự hận thù càng đậm hơn!
-Xem như ngươi giỏi!
Tần Thọ nói rồi nhanh nhẹn gom thỏ và gà vào Hắc Ma Thần Hạp, sau đó nói:
-Hôm nay có trốn được không và sau này còn được ăn thịt rừng không thì hoàn toàn dựa vào chuyện chúng ta có phối hợp ăn ý hay không. Phải nhớ rằng, kẻ trộm là Hạo Thiên Khuyển!
Tần Thọ nói xong rồi lắc mình biến thành một con chó mực lớn, nhưng mà lông không đen lắm...
Tần Thọ nói:
-Đốt ta!
-Làm gì?
Thái Thái Nhạc sững sờ.
-Đừng hỏi nhiều, đốt nhanh! - Tần Thọ kêu lên.
Thái Thái Nhạc há miệng phun lửa ra!
Ngọn lửa vừa dứt thì một con chó mực chính hiệu xuất hiện. Tần Thọ đoán rằng Thổ Địa công sắp xuất hiện thì ngay lập tức thi triển thần thông Cao Thiết, chạy vọt đi, chỉ để lại cho Thổ Địa một bóng lưng chó mực.
Cùng lúc đó, Tần Thọ bắt chước giọng của Hạo Thiên Khuyển hét lớn:
-Tiểu Thổ Địa, ta đây ăn một quả dưa hấu bên phía nam thành cũng không cần tiền, ăn mấy con gà nhỏ mấy con thỏ nhỏ của ngươi mà ngươi còn muốn bắt ta? Coi chừng Khuyển gia đây tìm cơ hội cắn ngươi!
Thái Thái Nhạc không biết rằng dưa hấu bên phía nam thành là cái gì nhưng sau đó thì đã hiểu rằng tên này đang giả vờ để chối trách nhiệm!
Quả nhiên một lúc sau thì một cơn sóng đất trào lên, một Thổ Địa công thấp bé gạt rừng chạy đến, tức đến nỗi ria mép vểnh lên, nói:
-Ngươi là ai? Khai tên ra?
Đáng tiếc, hắn chỉ nhìn thấy một bóng dáng cái mông chó mực to đùng, lại biến mất ngay sau đó.
-Con chó khốn nạn kia, đừng để ta bắt được ngươi!
Thổ Địa chạy không được nhanh, thở phì phò kêu lên.
Lúc này Thổ Địa cúi đầu xuống mới phát hiện ra có một con gà lửa đang đứng dưới, lông mày hắn nhăn lại rồi hỏi:
-Lại là ngươi? Tên lúc nãy là đồng bọn của ngươi à?
Gà Tây nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy chối:
-Không phải, ta đi ngang qua thôi! Ngươi nhìn đi, đây là dưới chân núi rồi, là đường đi học của ta, chỉ là tình cờ mà thôi.
Thổ Địa công nghĩ ngợi một lúc thì thấy cũng có lý, đành hỏi:
-Được rồi, ta tạm tin ngươi! Vậy ngươi có thấy tên trộm đồ lúc nãy không? Biết hắn là ai không?
Thái Thái Nhạc lập tức nói:
-Thấy rồi, là một con chó mực lớn, nhìn quen lắm.
-Chó mực lớn ư?
Thổ Địa vuốt sâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thái Thái Nhạc giả vờ như bỗng nhớ ra, hoảng sợ nói:
-Ta nhớ ra rồi, hình như là Hạo Thiên Khuyển.
-Hạo Thiên Khuyển?
Thổ Địa kinh ngạc thốt lên, rồi hừ lạnh một tiếng.
-Hóa ra là con chó kia, hèn gì ta nhìn mông nó quen thế... Hừ, mặc dù là khuyển của chân quân, nhưng hắn không bắt thỏ ở Quán Giang Khẩu mà lại tới chỗ ta trộm đồ, đây là nghĩ lão già này không dám đi kiện hắn đúng không?
-Đúng rồi! Kiện hắn đi!
Đúng lúc này, một con thỏ đen thui chạy tới, giận dữ thốt lên.
Thổ Địa sững sờ nói:
-Con gì đây?
Tần Thọ nghe xong thì sững sờ, sau đó nghiêng đầu hé răng ra vẻ đáng yêu nói:
-Thổ Địa công à, ta là bé thỏ trắng ngày hôm qua đây, thỏ trắng ngay thẳng, chân thành, là biểu tượng của sự anh hùng đây.
-Thỏ trắng ư? Là ngươi sao? Nhưng mà, sao ngươi lại... đen thế?
Thổ Địa ngạc nhiên hỏi.
Tần Thọ liếc Thái Thái Nhạc bên cạnh, thấy Thái Thái Nhạc đỏ mặt thì hắn thở dài một hơi rồi nói:
-Dài dòng lắm... thôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta thảo luận về con chó hung dữ đã làm chuyện nhẫn tâm, giết thỏ diệt gà kia đi.
Thổ Địa hỏi:
-Ngươi cũng thấy à?
Tần Thọ vỗ ngực nói:
-Đương nhiên! Lúc nãy ta còn đuổi theo đó! Nhưng mà con chó đó chạy nhanh quá. Ngài nghĩ đi, loại chó dữ trộm cắp này thì ai mà có thể bỏ qua được? Chỉ cần là người thì không thể nào bỏ qua nhỉ? Là người thì không thể nào mà đứng im tại chỗ được! Là người thì không thể không đuổi theo? Đúng không?
Thổ Địa vô thức gật đầu.
Thái Thái Nhạc đen mặt, cái con thỏ chết bầm này, lúc nãy nàng không có đuổi theo, vậy nàng không phải người sao!
-Thỏ ta ngay thẳng lại chính trực, lại càng không thể bỏ qua được! Bởi vậy mới có cái gọi là, thấy chuyện bất bình đưa tay tương trợ! Nhưng đưa tay thì làm gì có tác dụng? Vì thế ta đã đưa tay, rồi đuổi theo! Ta nhìn thấy vẻ mặt bất lương của con Hạo Thiên Khuyển kia, đúng là ghê tởm thật! Thổ Địa công, nếu ta là ngài thì ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Phải kiện hắn, kiện hắn đến cái quần cũng không còn!
-Đúng thế, kiện hắn. - Thái Thái Nhạc nói góp vào.
Thổ Địa công nghe xong thì cũng sung sức hẳn lên, nói:
-Đúng thế, kiện hắn! Kiện đến mẹ hắn cũng không nhận ra mới thôi!
-Đúng, phải kiện! - Tần Thọ nói theo.
Thế là Thổ Địa công lập tức lôi một tờ giấy ra, dựa vào không khí mà viết, sau đó vung tay lên, tờ thư đó bay vụt đi mất!
Thổ Địa Công nói:
-Ta đã báo cáo lên cấp trên của ta. Ta không tin là không xử lý được con chó đó!