Chương 107: Oan ức lại càng thêm oan ức.
-Thổ Địa công, làm cho gọn gàng vào!
Tần Thọ kêu lên.
...
Cùng lúc đó, Quán Giang Khẩu, bỗng nhiên Hạo Thiên Khuyển rùng mình một cái, liên tục hắt xì mấy cái, nói thầm:
-Sao ta lại có dự cảm không tốt thế này...
Hắn nào có biết, chó ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống, có người đã tố cáo hắn bằng một tờ phi thư.
Nhưng mà, sau khi cấp trên của Thổ Địa công xem qua, cũng không nói gì, cũng không có ý tới gây phiền phức cho Hạo Thiên Khuyển, ngược lại lẩm bẩm một câu:
-Chỉ là mấy con thỏ mà thôi, không cần phải đánh nhau với Hạo Thiên Khuyển... tạm thời cứ như vậy đi.
Tần Thọ không biết bên trên phản ứng thế nào, giờ này phút này, hắn đang văng nước miếng tung tóe khoe khoang khi cái cây kia không thấy được hiệp cốt của mình, cuối cùng không quên tổng kết lại:
-Thổ Địa công công, ta biết hiệp cốt của ta trời sinh rất ít người gặp được, nhưng mà, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi. Tuyệt đối ngươi đừng khen ta, nếu không ta sẽ thẹn thùng! Nếu như nhất định phải nói, thì ngươi nên dạy dỗ lại hài tử làm sai đi.
Thái Thái Nhạc đứng ở chỗ đó, vẻ mặt mờ mịt nhìn con thỏ vô sỉ trước mắt, trong lòng tự nhủ: “Con thỏ chết tiệt này có thể vô liêm sỉ đến mức nào chứ? Ngươi đây là tiện tay ném một cái nồi, vừa xoay người đã nhắc nhở thổ địa đừng quên khen ngươi à?”
Hơn nữa, giáo dục hài tử làm sai? Ở đâu ra hài tử?
Thái Thái Nhạc nghĩ đến chuyện này, lập tức ngây ngẩn cả người, hài tử? Nàng nghi hoặc nhìn về phía Thổ Địa.
Chỉ thấy Thổ Địa mang vẻ mặt sâu xa nhìn Thái Thái Nhạc, nói:
-Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chính là con cháu của Phượng Hoàng, làm người nhất định phải giống tổ tiên của các ngươi, quanh minh chính trực! Lúc gặp kẻ xấu cũng phải dũng cảm đứng ra, chứ không phải đứng ngây ngốc ở một chỗ. Ngẩn người có tác dụng không? Đương nhiên là vô dụng...
Thái Thái Nhạc:
-...
Sau một khắc đồng hồ, trên đường đi về Thư Sơn.
-Con thỏ chết tiệt, ngươi càng lúc càng quá trớn rồi? Khen mình còn chưa tính, sao lại bảo hắn dạy bảo ta? - Thái Thái Nhạc phẫn nộ kêu lên.
Tần Thọ buông tay, nói:
-Chuyện này có thể trách ta sao? Ta cũng không nghĩ tới hắn thật sự sẽ như thế... nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dạy bảo ngươi thì có lỗi gì? Trộm gà bắt con thỏ, có phải là ngươi làm không?
-Ngươi…
Thái Thái Nhạc giương mắt nhìn, nàng phát hiện, vậy mà nàng lại không thể phản bác được.
Mấy phút sau.
Thái Thái Nhạc nói:
-Con thỏ, những con thỏ và con gà kia, ngươi chuẩn bị xử lý thế nào?
Tần Thọ ngửa mặt lên trời, thở dài nói:
-Thỏ thuộc về ngươi, gà thuộc về ta. Dù sao cũng là đồng loại, cũng không thể ăn vào miệng được...
Thái Thái Nhạc nghe xong thì lập tức vui vẻ, nàng trộm thỏ nhiều hơn gà, xem ra lần này có lời rồi.
Sau đó Tần Thọ dùng vẻ mặt đau lòng lấy ra một con thỏ đưa cho Thái Thái Nhạc...
Thái Thái Nhạc nhìn xem con thỏ gầy nhất trong tay, hỏi:
-Còn con khác không?
Tần Thọ nói với vẻ nghiêm túc:
-Hài tử, ngươi là nữ hài tử, ăn nhiều thịt như vậy làm gì? Ăn nhiều sẽ mập. Ngươi đã mập như vậy, ngươi hãy giảm cân đi, ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.
-Ta đánh chết ngươi! Đưa thỏ ra đây cho ta!
Thái Thái Nhạc lập tức hiểu ra, cái con thỏ chết tiệt này muốn ăn hết đây mà, thế là đuổi theo phun lửa một hồi.
Tần Thọ đã đen như vậy, còn sợ đen hơn nữa sao? Lấy ra một con gà mượn lửa của Phượng Hoàng Thái Thái Nhạc để nướng, kết quả là trong nháy mắt, con gà kia hóa thành không khí...
Tần Thọ bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ Thái Thái Nhạc liên tục phun lửa, cùng nhau đi đến thư viện.
Đến thư viện, còn chưa vào cửa, đã thấy Văn Khúc Tinh đứng cạnh hố to mà cây táo để lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Thọ và Thái Thái Nhạc, hỏi:
-Các ngươi biết cây này đi đâu không?
Thái Thái Nhạc ngạc nhiên, theo bản năng lắc đầu.
Tần Thọ mở cuống họng kêu lên:
-Biết!
Văn Khúc Tinh sững sờ, trong lòng thầm nghĩ: “Con thỏ này lại nhận tội nhanh như vậy à? Cũng may hắn có chuẩn bị không ít phương án dự phòng.”
Vì thế Văn Khúc Tinh hỏi:
-Ồ? Ngươi biết? Vậy ngươi nói đi, cây táo đâu rồi?
Tần Thọ lập tức nói:
-Hôm qua tan học, ta đi trước, ta thấy một con chó mực lớn rút cây ra rồi chạy đi rồi. Hình như là Hạo Thiên Khuyển của Quán Giang Khẩu!
-Không thể nào, Hạo Thiên Khuyển ở Quán Giang Khẩu, muốn một trái táo không phải rất dễ sao? Sao phải đến chỗ ta mà trộm đồ? - Văn Khúc Tinh lắc đầu.
Tần Thọ lập tức nói:
-Thật, tên kia còn nói thầm, nói cái gì mà trái táo dùng để nướng thịt thì hương vị đặc biệt ngon... Đúng, buổi sáng hôm nay ta còn thấy hắn nữa mà, vừa rồi hắn trộm thú của Mãnh Thú Viên. Thổ Địa công ở Mãnh Thú Viên cũng nhìn thấy, Rau Hẹ cũng nhìn thấy!
Tần Thọ đưa tay kéo Rau Hẹ qua.
Vẻ mặt Rau Hẹ mờ mịt, cái đồ tát nước bẩn nhà ngươi, chối bỏ việc xấu là chuyện của ngươi, ngươi lôi kéo bản công chúa vào làm gì? Bản công chúa đã bị ngươi làm hư rồi? Ta cùng một giuộc với ngươi à?
Nhưng mà Rau Hẹ thấy vẻ mặt đau thương căm hận của Tần Thọ, trong lòng xúc động.
Dựa vào sự hiểu biết của Rau Hẹ về Tần Thọ, đứa nhóc này chắc chắn không phải vì bị oan uổng mà sinh ra đau buồn phẫn nộ, cái này con mẹ nó là một loại uy hiếp vô hình, hắn đang nói với nàng: “Ngươi không phối hợp với ta, ta sẽ vạch trần chuyện của ngươi, ngọc nát đá tan!” Đây không phải là đau thương buồn bã, mà là bi tráng rồi!
Vì thế Rau Hẹ phẫn nộ trừng mắt liếc Tần Thọ, giống như đang nói, nằm mơ đi!
Sau đó, Rau Hẹ cũng vẫn nói:
-Đúng vậy, chính là Hạo Thiên Khuyển.
Dù cho Tần Thọ nói một trăm chữ, Văn Khúc Tinh vẫn không tin một chữ, nhưng Thái Thái Nhạc thì khác, xuất thân danh môn, hậu duệ của Phượng Hoàng, lại là công chúa, từ nhỏ đến lớn đều được giáo dục tốt nhất. Hài tử như vậy, hắn lựa chọn tin, thế là gật đầu, tức giận nói:
-Con chó chết này, vậy mà dám trộm đồ của Thư Sơn ta, lần sau gặp mặt Ngọc Đế, nhất định ta sẽ đánh hắn một trận!
Tần Thọ lập tức gật đầu nói:
-Đúng, đánh hắn một trận! Con chó chết kia, bội bạc, không cần thể diện, không biết xấu hổ, cho người ta đồ giả, cướp bóc tài vật, hại tính mệnh người ta... hửm, mọi người nhìn ta vậy làm gì?
Văn Khúc Tinh im lặng, Thái Thái Nhạc ha ha nói:
-Vừa rồi ngươi đã đem tất cả khuyết điểm của ngươi nói hết ra.
-Tiên sinh, nàng nói xấu ta! - Tần Thọ lập tức cáo trạng.
Văn Khúc Tinh vỗ đầu Thái Thái Nhạc, nói:
-Tổng kết rất hay.
Nói xong, Văn Khúc Tinh rời đi.
Thái Thái Nhạc đắc ý cười một tiếng, cũng đi theo.
Tần Thọ đứng tại chỗ, lung lay, con mẹ nó... đều là Tôn Hầu Tử? Có Hỏa Nhãn Kim Tinh à?
Lắc đầu, Tần Thọ đi theo mọi người vào Văn Khúc Cung, lúc này Tần Thọ mới phát hiện, bọn người Ngưu Đại Lực, Trùng Bát, Mộc Đầu, và ba đại ngốc còn chưa tới.
Tần Thọ nhướng mày, trong lòng tự nhủ: “Con mẹ nó, ba kẻ ngu xuẩn kia sẽ không thật sự vì muốn ăn nhiều gậy đánh mà hôm nay không tới chứ?”
Đúng lúc này, Tần Thọ nghe phía bên ngoài có người hô lên:
-Có ai không? Đưa chút giấy đi? Không có giấy!
Tần Thọ nghe xong, trên trán đều là hắc tuyến, đây không phải là không đến, mà mấy con hàng này ngủ cả một đêm ở đây!
Hiển nhiên những người khác cũng bị tiếng kêu này làm cho giật nảy mình, sau đó từng người nghi hoặc nhìn về phía Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh vội ho một tiếng, nói:
-Long Hòe, đi nói cho bọn hắn, tự mình điều khiển nước để rửa mông. Thư viện không cung cấp giấy.