Chương 108: Khổng Tử đi về phía đông gặp hai đứa trẻ đang tranh luận về mặt trời
-Vâng thưa tiên sinh.
Long Hòe rời đi.
Không bao lâu sau, Long Hòe dẫn theo ba người có vẻ mặt tái nhợt, dáng đi run rẩy quay lại.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của ba tên kia thì ánh mắt nhìn Văn Khúc Tinh cũng không đúng lắm, không còn là ánh mắt nhìn lão sư, mà là ánh mắt nhìn ma quỷ...
Vừa nhìn thấy ba tên này, Tần Thọ vội vàng ngoắc ngoắc tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống trước mặt Thái Thái Nhạc.
Cả ba người cũng không nghĩ nhiều, đặt mông ngồi xuống chỗ đó, ba người vừa ngồi xuống giống như tạo thành ba bức tường, lập tức chặn con thỏ nhỏ Tần Thọ này lại chặt chẽ kín kẽ. Văn Khúc Tinh nhăn mặt cau mày, dịch trái dịch phải, có lẽ là không nhìn thấy Thái Thái Nhạc, Tần Thọ và Trùng Bát ở phía sau.
Văn Khúc Tinh nhăn mặt cau mày, nhưng mà cũng không nói gì, đây là Văn Khúc Cung của hắn, không cần nhìn, hắn cũng có thể cảm nhận được mọi động tác nhỏ của người ngồi ở đây. Cho nên, hắn cũng không để ý tới hành động vụng trộm nhỏ mọn kia của con thỏ, nói:
-Nếu đã tới rồi, vậy thì hôm nay bắt đầu học đi!
Kế tiếp là một vài lễ nghi cơ bản, giống với các lão sư từ trước tới nay, mọi người đứng dậy nói xin chào lão sư gì đó... Chẳng qua là lễ nghi ở cổ đại có phức tạp hơn một chút.
Thế nhưng...
-Đứng dậy!
Ngưu Đại Lực nói một tiếng.
Nghe thấy tiếng nói, Tần Thọ còn chưa có đứng lên, lại nhìn thấy ba chàng ngốc đột nhiên kích động đứng lên!
Loảng xoảng ầm!
Ba cái bàn từ trên trời rơi xuống, đập xuống trước mặt Ngưu Đại Lực.
Ngưu Đại Lực quay đầu lại nhìn, ba chàng ngốc đang vò đầu bứt tai nhìn lên mái nhà, giống như là trên đó có mọc hoa vậy.
Văn Khúc Tinh hít sâu một hơi, lẩm nhẩm trong lòng: “Không nên tức giận, không nên tức giận... trời sập cũng không sợ, trời sập cũng không sợ, chẳng qua bọn họ chỉ là ngu ngốc thôi, không nên làm khó dễ với kẻ ngốc.”
Sau đó Văn Khúc Tinh giữ vững nụ cười nói:
-Khôi Nhất Khôi Nhị Khôi Tam, đi lấy bàn về, lần sau khi đứng lên không cần phải vội vàng như vậy.
-Vâng, thưa tiên sinh.
Người vội vàng chạy tới bê bàn về chỗ ngồi.
-Hành lễ!
Ngưu Đại Lực nói.
Mọi người hành lễ, hô to:
-Xin chào lão sư.
-Ngồi xuống đi.
Văn Khúc Tinh hài lòng gật đầu một cái, vung tay lên, mọi người ngồi xuống.
Sau đó Văn Khúc Tinh lấy ra một quyển sách, nói:
-Hôm nay giảng về [Luận Ngữ]...
Tần Thọ vừa nghe, mí mắt ngay lập tức bắt đầu đánh nhau, ngồi ở đó nghiêng đông đảo tây, len lén đá Trùng Bát ngồi cùng bàn một cái, truyền âm nói:
-Trùng Bát, khi nào tiên sinh tới thì gọi ta một tiếng.
Kết quả Trùng Bát cũng không có một chút động tĩnh nào, Tần Thọ vừa nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện, Trùng Bát đã nhắm hai mắt lại, nước miếng cũng đang chảy xuống... tên này đã ngủ gật luôn rồi!
Gần như là cùng lúc đó, một cây gậy từ trên trời giáng xuống!
Bốp!
-Ôi chao! Kẻ nào kẻ nào kẻ nào? Là kẻ nào đánh ta?
Trùng Bát giật mình hô lên.
Thấy Văn Khúc Tinh cầm thước trong tay, mỉm cười nhìn hắn:
-Trùng Bát, có ý kiến gì sao?
Trùng Bát cười toe toét, lắc đầu, không có ý kiến.
-Mọi người nghe cho kỹ, những gì ta nói đều là đang kiểm tra, nếu không trả lời được, vậy thì chờ ăn gậy đi.
Văn Khúc Tinh vừa nói ra lời này, ba chàng ngốc theo bản năng run rẩy một trận, hiển nhiên là bị kích thích nhớ lại chuyện gì đó không tốt.
Còn ánh mắt của Tần Thọ thì sáng lên, nhưng mà vẫn có chút lo lắng mình không gánh vác được chuyện thuốc tiêu chảy kia...
Ở dưới uy hiếp của Văn Khúc Tinh, rõ ràng là trạng thái tinh thần của mọi người khá hơn nhiều.
Văn Khúc Tinh tiếp tục nói:
-Quên đi, ta đọc một câu, các ngươi đọc một câu, cũng để cho các ngươi nâng cao tinh thần. Đọc theo ta.
-Khổng Tử đi về phía đông gặp hai đứa trẻ đang tranh luận về mặt trời.
-Phụt, ha ha…
Tần Thọ nghe vậy nhất thời không nhịn được, lập tức há mồm ra cười.
Văn Khúc Tinh tức giận nói:
-Con thỏ kia, ngươi đang cười cái gì?
Tần Thọ vội vàng lắc đầu nói:
-Không có gì, chỉ là nghĩ tới một câu chuyện cười ngắn mà thôi... ha ha... Khổng Tử đi về phía đông, nhìn thấy hai đứa trẻ, mặt trời đi vệ sinh! Ha ha...
Mới đầu Văn Khúc Tinh cũng không rõ là Tần Thọ đang nói cái gì, nhưng mà sau khi nghe thấy cách ngắt câu của Tần Thọ, vẻ mặt lập tức đen lại, chỉ ra ngoài cửa nói:
-Ngươi, đi ra ngoài!
Tần Thọ vội vàng chạy ra ngoài, đứng ở cửa hỏi:
-Có cần phải đi ra xa một chút không?
Văn Khúc Tinh theo bản năng muốn gật đầu, nhưng mà lại thay đổi suy nghĩ, hừ lạnh nói:
-Không cho phép động đậy!
-Tiên sinh, cái này ta không làm được đâu, chỉ có con rùa mới không động đậy. Ta là thỏ mà… - Tần Thọ nói.
-Câm miệng! Bảo ngươi không được động đậy thì đừng có mà động đậy, lộn xộn, cẩn thận ăn gậy!
Văn Khúc Tinh tức giận nói.
Tần Thọ hỏi
-Ăn bao nhiêu?
Văn Khúc Tinh nghe vậy, lập tức cảm thấy vui vẻ, hắn chỉ chờ những lời này thôi, nếu không công sức hắn vất vả chuẩn bị thuốc tiêu chảy siêu cấp chẳng phải là vô ích sao? Văn Khúc Tinh hiểu rất rõ, cấp bậc của lớp này đều không ổn định, mà nguyên nhân chính là do con thỏ này! Theo quy định thì bây giờ không có cách nào để chỉnh đốn những người này, bọn chúng tự nhiên sẽ bắt đầu làm chuyện xấu. Cho nên, muốn trị thì phải trị tận gốc, bắt đầu khai đao từ con thỏ này trước! Vì vậy âm trầm nói:
-Chắc chắn là ăn no!
Tần Thọ có chút kinh hãi, chắc chắn ăn no? Vậy là nhiều hay ít cây đây? Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Văn Khúc Tinh, Tần Thọ cũng không xác định là mình có thể chịu được bao nhiêu thước.
Nhưng mà, Tần Thọ cũng có tính toán của mình, nếu không có thể vượt qua được cửa ải này, sau này hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến nơi này nghe giảng, đi học, học thuộc lòng.
Nói như vậy, thì hắn không thể tống tiền, cũng không có món ăn ngon có nguồn gốc từ bên ngoài, vậy chẳng phải là muốn hắn chết đói sao?
Nghĩ đến đây, Tần Thọ quyết định liều một phen, ngửa đầu lên nói:
-Mang gậy tới đây!
-Long Hòe, đưa cho hắn! - Văn Khúc Tinh vung tay lên.
Long Hòe lập tức đổ ra khoảng năm mươi cây gậy từ trong túi của mình!
Thấy nhiều gậy như vậy, ba chàng ngốc cùng nhau đứng lên, lùi về phía sau, trực tiếp lùi về phía góc tường mới dừng lại, hiển nhiên là bị thứ đồ chơi này hành hạ đến sợ rồi.
-Con thỏ kia, ăn đi, nếu không đủ thì trong nhà kho vẫn còn! - Văn Khúc Tinh cười ha ha nói, đồng thời tính toán trong lòng: “Các vị Dược Vương trong Dược Vương Cung có nói qua, thứ đồ chơi này, cho dù có là ai, chỉ cần uống thuốc này, không qua ba ngày ba đêm thì cũng đừng mong thoát được! Con thỏ này mập như vậy, coi như giúp hắn giảm cân, đúng là công đức lớn lao mà…”
Văn Khúc Tinh đang ngồi mơ mộng đẹp, lại không phát hiện ra, con thỏ kia cầm một cây lên, nhướng mày, nhắm hai mắt lại, cắn một cái đứt cây thước.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người theo bản năng đều nghển cổ lên, mọi người ở đây không phải là đứa ngốc, kết quả của ba chàng ngốc kia họ nhìn là hiểu, trong cái gậy này đã bị tăng thêm liều lượng! Hôm nay con thỏ này mà ăn hết, không biết là kết quả sẽ có bao nhiêu thê thảm đây...
Thái Thái Nhạc nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng mắng:
-Con thỏ ngu ngốc, lại còn thích thể hiện, đáng đời bị tiêu chảy đến chết...
Nói xong, vẻ mặt Thái Thái Nhạc buồn thiu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó...
Tần Thọ không biết suy nghĩ của mọi người, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào trong bụng, cảm giác khi cái gậy tiến vào trong cơ thể, đồng thời cũng cảm nhận được một loại sức mạnh đặc biệt trên cái gậy, Tần Thọ biết, đó chính là thuốc tiêu chảy linh tinh gì đó.
Cái thước đi vào cổ họng, xuyên qua thực quản chạy thẳng tới dạ dày, trong lòng Tần Thọ cũng bắt đầu thấy khẩn trương.
Đúng lúc này, cái thước đi xuống dạ dày, gần như là đồng thời...
Phốc!
Tần Thọ ngây ngẩn cả người...
Hắn nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt khi cái gậy đi xuống dạ dày thì biến mất! Cũng giống như những thứ khác vậy, vừa đi xuống dạ dày, trong nháy mắt lập tức bị phân giải! Cái lực phân giải bá đạo đó gần như là hoàn toàn không quan tâm ngươi là cái gì đến từ đâu, dù sao, đã đến đây thì ta lập tức tiêu hóa là được! Không cần biết ngươi là cái thứ đồ chơi gì!