Chương 109: Có hiểu việc dạy dỗ và giáo dục người không?
Đồng thời, Tần Thọ cảm thấy có một luồng nguyên khí mạnh mẽ như con cá chạch đang xâm nhập vào cơ thể mình, sau đó thì muốn chạy loạn khắp nơi để gây chuyện. Kết quả chưa có chạy nổi hai bước, đã bị tế bào giống như là ác quỷ bị thức ăn đánh thức ở gần đó, vội vàng vươn ma trảo ra, trong nháy mắt cắn xé nguyên khí thành từng mảnh, một phát nuốt sạch sẽ.
Ánh mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, vậy mà bên trong thuốc này lại có chứa nguyên khí, hơn nữa số lượng còn rất lớn! Mặc dù hơi hoạt bát một chút, nhưng mà đã vào trong cơ thể của hắn, vậy thì cũng không thành vấn đề!
Hơn nữa, hình như thuốc này không có bất kỳ tác dụng nào đối với hắn, hắn hoàn toàn có thể ăn thoải mái!
Nghĩ đến đây, Tần Thọ không nhịn được cười...
Sau đó mọi người đều nhìn thấy con thỏ này giống như là bị cái gì đó kích thích, cầm đống gậy chất đầy trên mặt kia nhanh chóng nhét vào miệng, cái miệng nhỏ kia giống y như là một cái máy nhai, cho dù có nhét bao nhiêu cây thước vào, trong nháy mắt đều sẽ bị dập nát, sau đó nuốt vào...
Khôi Tam:
-Đại ca, tại sao con thỏ kia lại không có bị đi ngoài?
Khôi Nhị:
-Đại ca, đệ cảm thấy chuyện này có vấn đề, chắc chắn cái gậy kia không có thuốc tiêu chảy.
Khôi Tam:
-Đại ca, với kinh nghiệm của đệ, cái gậy này ăn rất ngon!
Khôi Nhị:
-Đại ca, chúng ta cứ nhìn như vậy sao?
Khôi Nhất:
-Câm miệng, nhìn!
Nghe nói như thế, đám người Thái Thái Nhạc liếc mắt nhìn Khôi Nhất, nói thầm trong lòng, người này làm sao lại đột nhiên trở nên thông minh rồi?
Kết quả lại nghe thấy Khôi Nhất nghiêm túc nói:
-Tìm cơ hội, chúng ta lập tức đi lên ăn, đừng cho bọn hắn cơ hội ngăn cản chúng ta!
Khôi Nhị, Khôi Tam:
-Đại ca anh minh!
Mọi người:
-...
Văn Khúc Tinh đang suy nghĩ, mơ một giấc mơ đẹp, đột nhiên cảm giác có người kéo ống quần của mình, vừa cúi đầu nhìn, thấy con thỏ kia trưng vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhìn hắn, hỏi:
-Tiên sinh, ngài có thể ngừng cười được không? Còn nữa không vậy?
-Còn… còn nữa không? Trước tiên ngươi ăn hết năm mươi cây gậy này đi đã hả… gậy đâu?
Văn Khúc Tinh ngạc nhiên nhìn mặt đất trống không hỏi.
Mọi người đồng loạt giơ tay chỉ vào Tần Thọ.
Tần Thọ thì lấy ra một miếng gỗ còn thừa lại, xỉa xỉa răng, nói:
-Tiên sinh, mùi vị cũng không tệ lắm, ta vừa mới ăn hết rồi, còn nhiều nữa không vậy? Nói là chắc chắn có thể cho ta ăn no, nhưng mà cũng không thể nói mà không giữ lời đó?
Vẻ mặt của Văn Khúc Tinh giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn Tần Thọ, hỏi:
-Ngươi không có bị làm sao?
Tần Thọ buông hai tay ra nói:
-Tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh lại muốn ta bị làm sao sao? Người đổ thuốc lên trên thước chính là tiên sinh sao?
Mặc dù Văn Khúc Tinh làm như vậy, tất cả mọi người cũng nhìn ra, nhưng mà chuyện như này tuyệt đối không thể thừa nhận, vì vậy Văn Khúc Tinh lắc đầu nói:
-Đương nhiên là không có... Long Hòe, đi lấy thêm nhiều gậy hơn nữa tới đây!
Long Hòe hiểu ý của Văn Khúc Tinh, đây là muốn hắn đi lấy gậy có đổ thuốc có tác dụng mạnh hơn nữa!
Vì vậy, Long Hòe chạy ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, ném xuống đất khoảng một trăm cây gậy, đồng thời nói:
-Tiên sinh, tất cả gậy của Văn Khúc Cung đều ở đây.
Không đợi Văn Khúc Tinh trả lời, chỉ thấy Tần Thọ ngồi ở kia rắc rắc rắc rắc điên cuồng ăn, chỉ dùng mười mấy giây, ăn sạch sẽ một trăm cây gậy! Tốc độ quá nhanh, mọi người chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn!
Đồng thời, Tần Thọ cũng cảm thấy không thể tin nổi mình, bởi vì trước khi ăn gậy, hắn chỉ muốn ăn thật nhanh, theo bản năng kích hoạt thần thông Cao Thiết, kết quả... hắn mừng như điên phát hiện, bản lĩnh cao cường này có thể làm tăng tốc độ ra tay và tốc độ cắn của hắn! Ngay lập tức, hắn biến thành một cái máy nhai siêu cấp, trong nháy mắt đã ăn hết sạch hơn một trăm cái gậy này! Đây là lần đầu tiên Tần Thọ mở ra thần thông Cao Thiết để ăn, đó cũng là lý do vì sao kỹ thuật chưa được thành thạo lắm.
Hắn tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn chắc chắn sẽ là người đàn ông ăn cơm nhanh nhất trên thế giới này! Không đúng, là con thỏ đực!
Những người kia đang trợn tròn mắt nhìn hắn, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Chỉ là người có phản ứng lớn nhất lại là Khôi Nhất, Khôi Nhị, Khôi Tam.
-Đại ca, chúng ta không có đồ ăn ngon rồi.
-Đại ca, con thỏ này lại có thể ăn ngon hơn chúng ta, chuyện này đúng là không thể nhẫn nhịn mà!
-Đại ca, phải làm gì bây giờ?
Khôi Nhất nói với vẻ mặt tức giận:
-Có cái mới thì trực tiếp đi lên cướp!
-Đại ca anh minh!
Khôi Nhị Khôi Tam trăm miệng một lời hô lên.
Văn Khúc Tinh lau mồ hôi sau gáy nói:
-Long Hòe, đi lấy thêm nhiều hơn nữa. Văn Khúc Cung cũng không có thiếu hàng tích trữ!
-Vâng, thưa tiên sinh!
Long Hòe đi ra ngoài.
Không bao lâu, Long Hòe cầm hơn ba trăm cây gậy quay trở lại, kết quả vừa để xuống, ba bóng người khổng lồ chạy vọt lên, hét lớn một tiếng:
-Con thỏ kia, từ từ đã, để cho huynh đệ chúng ta cùng nếm thử một chút!
Tần Thọ cũng không ngăn cản, mình ăn của mình, mở ra thần thông Cao Thiết, lần thứ hai biến thành máy nhai, cái miệng nhỏ điên cuồng nhai nát tất cả cây gậy!
Văn Khúc Tinh cũng là mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên, hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là thuốc ở trên cây gậy này có dùng được hay không. Nếu không thể nhìn ra từ trên người con thỏ này, vậy thì… khụ… dù sao thì tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng không cần dùng không.
Khôi Nhất Khôi Nhị Khôi Tam vừa thấy không có ai để ý đến bọn họ, lập tức vui mừng!
Vì vậy, một người ôm ba cây, dùng sức nhét vào trong miệng.
Kết quả ba cây gậy đi vào một cái bụng, ba người đều cảm giác trong bụng điên đảo như dời sông lấp biển...
Khôi Tam:
-Đại ca! Có gì đó không đúng!
Khôi Nhị:
-Đại ca, đau bụng quá, vẫn là cái cảm giác như ngày hôm qua!
Khôi Tam:
-Đại ca, nghe tiếng động ở trong bụng một chút đi, có phải là rất quen tai hay không?
Khôi Nhất gật gật đầu.
-Tiếng sóng như cũ.
Mọi người không còn lời gì để nói, thành ngữ còn có thể dùng như vậy?
Khôi Nhị, Khôi Tam:
-Đại ca, làm sao bây giờ?
Khôi Nhất:
-Đi nhà xí, nhanh!
-Đại ca anh minh!
Ba người hô lên rồi lập tức vọt ra ngoài.
Nhìn phản ứng của ba tên này, Văn Khúc Tinh khẳng định chắc chắn, thuốc của mình không có vấn đề gì, nhưng mà ai có thể giải thích cho hắn một chút, tại sao con thỏ chết tiệt này lại không có phản ứng gì không?
Mười giây sau, con thỏ cầm một miếng gỗ, xỉa răng, cười nhạo nhìn Văn Khúc Tinh nói:
-Tiên sinh, có còn nữa không?
Lúc này vẻ mặt của Văn Khúc Tinh cũng xanh mét, rốt cuộc con thỏ này là thứ đồ chơi gì vậy? Một lượng lớn thuốc tiêu chảy như vậy, cũng không có hiệu quả? Vậy thì, cầm nhiều gậy hơn nữa đến thì có ích gì?
Tần Thọ bỉ ổi hỏi:
-Tiên sinh, chúng ta không thể nói mà không giữ lời nha.
Văn Khúc Tinh trầm giọng nói:
-Long Hòe, đi... tìm!
Long Hòe nghe vậy cũng sắp khóc đến nơi rồi, hắn biết đi tìm ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Lỗ Ban một chút xem.
-Hả? Một lần muốn một nghìn cây gậy? Văn Uyển các ngươi đây là muốn đổi thành hình viện sao? Định chuẩn bị đánh chết mấy tên thư sinh để tế trời?
Vẻ mặt Lỗ Ban thật thà chất phác, để cây đao trong tay xuống, cười ha ha hỏi.
-Thượng thần nói đùa, mấy cây gậy này không phải là dùng để đánh người, mà là dùng để ăn.
Long Hòe đau khổ nói.
Lỗ Ban sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại:
-Long Hòe, nói dối không phải là chuyện mà một người thư sinh nên làm. Quay về nói với lão già Văn Khúc Tinh kia, gậy có thể cho các ngươi, nhưng mà dạy dỗ và giáo dục người, quan trọng nhất là ở việc dạy người, đánh đập mắng mỏ một cách mù quáng là không tốt cho đệ tử. Bảo hắn hãy suy nghĩ thật kỹ đi...
Long Hòe nghe nói như thế, vẻ mặt khổ sở, hắn còn có thể nói gì đây? Lỗ Ban là Mộc Tượng Thần, địa vị cao hơn hắn rất nhiều, hắn nào dám nói thêm cái gì?