Chương 110: Ai da, chào tiên sinh
Thế là Long Hòe liên tục gật đầu, nhận một ngàn cây gậy rồi nhanh chóng chạy tới Dược Vương Điện.
-Long Hòe, ngươi lại tới xin thuốc xổ à? Chỗ thuốc xổ chúng ta cho ngươi đủ để làm một đám thần rồng biến thành bò sát rồi đấy. Ngươi vẫn còn cần sao? Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?
Biển Thước, một trong những vị Dược Vương thắc mắc hỏi.
Thượng thần, ta cũng hết cách rồi.
Thế là Long Hoè kể lại chuyện hắn cho con thỏ ăn gậy, uống thuốc xổ nhưng con thỏ không những không sao, ngược lại còn càng có tinh thần hơn cho Biển Thước nghe.
Biển Thước chau mày nói:
-Còn có chuyện như vậy?
-Đúng vậy, con thỏ vừa ăn vừa nói thuốc trên gậy quá yếu, đúng là tay nghề của người mới vào nghề. - Long Hòe tức giận nói.
-Ồ, con thỏ con này dũng cảm đấy.
Dược Vương Tôn Tư Mạc cười nói.
-Không ai có thể thách thức tôn nghiêm của Dược Vương Điện! Người đâu, đi lấy thuốc xổ mạnh nhất, xổ liên tục ra đây!
Một vị Dược Vương âm u nói.
Long Hòe nghe vậy, vui vẻ nghĩ thầm: "Thỏ con, muốn thách thức quy củ của Văn Khúc Cung? Ngươi còn non lắm!"
Cầm thuốc trên tay, Long Hòe tung ta tung tăng chạy về Văn Khúc Cung, đồng thời nhỏ giọng kể cho Văn Khúc Tinh nghe lời của Dược Vương và Lỗ Ban.
Văn Khúc Tinh vừa nghe xong, đùng đùng nổi giận lật bàn, trong lòng thầm mắng:" Lão già này dám dạy đời ta? Hắn có bản lĩnh thì tới đây thử xem! Cũng không nhìn xem ta dạy đều là những thứ gì…"
Long Hòe thấy vậy liền nhanh chóng kéo tay Văn Khúc Tinh lại, ý bảo Văn Khúc Tinh ở đây còn có học sinh, chú ý hình tượng!
Lúc này Văn Khúc Tinh mới phản ứng lại, tức giận không đúng chỗ rồi...
Văn Khúc Tinh vội ho khan một tiếng, kìm lại sự ngang ngạnh của mình.
Nhưng Văn Khúc Tinh nghĩ tới chuyện Dược Vương lấy thuốc xổ mạnh nhất ra, hắn đột nhiên vui vẻ cười, xoa đầu Tần Thọ nói:
-Con thỏ, muốn ăn thì ăn tiếp đi.
Trong lúc đang nói chuyện, Long Hòe tuôn ra một ngàn cây gậy, sau đó làm động tác mời.
Tần Thọ cũng không khách sáo, cầm một cây lên bỏ vào miệng, kết quả là khi cây gậy chui xuống bụng, liền thấy một cỗ nguyên khí dồi dào lan truyền khắp cơ thể! Nguyên khí này thay đổi càng linh hoạt, quỷ dị, tuy nhiên, cơ thể Tần Thọ lại càng đáng sợ hơn, gặp mạnh đánh mạnh, những tế bào giống như ác quỷ mở to miệng, cỗ nguyên khí này còn chưa kịp làm gì đã bị phanh thây.
Ánh mắt Tần Thọ sáng lên, thuốc lần này mạnh thật! Nhưng hắn thích!
Tần Thọ vội vàng nhét thêm mấy cây gậy vào bụng, quả nhiên nguyên khí bắt đầu điên cuồng lan ra, nguyên khí vô tận gột rửa thân xác, tầng thứ tư của [Bát Cửu Huyền Công] trước giờ không có cách đột phát lại lần nữa lỏng ra rồi! Trong lòng Tần Thọ mừng như điên, lại không khách sáo, vận hành công pháp [Bát Cửu Huyền Công], đồng thời nhanh chóng nhét gậy vào miệng, nguyên khí trong người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng Tần Thọ phát hiện, tế bào trong cơ thể hắn dường như cũng trở nên phấn khích hơn, tốc độ chiếm đoạt nguyên khí ngày càng nhanh, cướp đi nguyên khí mà [Bát Cửu Huyền Công] cần!
Tần Hạo rất sốt ruột, hắn biết đây là cơ hội đột phá ngàn năm có một, nếu hắn không nắm lấy, sau này khó mà có được cơ hội tốt như vậy. Bây giờ, việc duy nhất mà hắn phải làm là khiến những tế bào ngậm miệng.
Nhưng phải làm sao bọn chúng mới ngậm miệng? Đây là cả một vấn đề.
Nếu bây giờ không được, vậy cách tốt nhất là lùi lại một bước, giữ lại những cây gậy này, sau này có cơ hội rồi ăn.
Thế là Tần Thọ liếc mắt nhìn Văn Khúc Tinh, Văn Khúc Tinh mong đợi nhìn Tần Thọ, Tần Thọ nhếch mép nói:
-Tiên sinh, cái này ngon quá, ta có thể giữ lại làm bữa trưa không? Ngoài ra, ta phải tới nhà xí.
Nghe thấy phải tới nhà xí, Văn Khúc Tinh và Long Hòe cười...đây mới là điều bọn họ muốn, trong lòng hai người vui sướng.
Văn Khúc Tinh xua tay nói:
-Đi đi, chỗ gậy này đều là của ngươi!
Tần Thọ vui mừng cầm lấy đống thước rồi nhanh chân chạy đi, nhìn bộ dạng này, đúng là đau bụng thật, sắp xổ rồi...
Nhìn bóng lưng Tần Thọ đi xa, Văn Khúc Tinh vẫn không yên tâm lắm, con thỏ chết tiệt này đã làm quá nhiều chuyện xấu, thế là ra hiệu cho Long Hòe đi theo, để tránh con thỏ chết tiệt này bỏ chạy giữa đường.
Đúng là Tần Thọ muốn chạy, nhưng nhìn thấy Long Hòe đi theo nên đành thôi, hắn chui vào nhà xí thì thấy ba đại tên ngốc đứng cạnh nhau, tên nào cũng mặt đỏ tía tai, hừ khẽ, sau đó là tiếng pháo ầm trời, làm cả nhà xí rung chuyển.
Lần đầu tiên Tần Thọ cảm nhận được sức mạnh của loại thuốc xổ này ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng thầm mắng: “Chết tiệt! Văn Khúc Tinh cũng quá độc ác rồi!”
Có điều Tần Thọ vẫn thật thà ngồi xổm xuống.
-Con thỏ, ngươi cũng đi ị à? - Khôi Tam la lên.
Tần Thọ:
-Ừ.
Khôi Nhị:
-Lão Tam, văn minh lên, không được nói đi ị. Phải nói… con thỏ, ngươi cũng tới đi đại tiện à?
Tần Thọ trợn tròn mắt, nói vậy còn không hay bằng đi ị đâu!
Khôi Nhất tức giận nói:
-Câm miệng, nói ít làm nhiều đi!
-Grừ grừ grừ!
Bịch bịch bịch...
Tần Thọ cạn lời, ồn ào quá, xem ra không thể đột phá ở đây được, yên tâm ngồi xổm thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng của Văn Khúc Tinh:
-Long Hòe, lấy tách trà qua đây!
Tần Thọ vừa nghe thấy, hai mắt liền sáng lên, nhướng mày nói với ba tên đại ngốc ở đối diện.
-Ba vị đại ca, vừa nãy có con chó chạy từ bên kia qua đây, ba người có nhìn thấy không?
Ba tên đại ngốc ngây ngốc nhìn sang một cái cửa khác, ba mặt nhìn nhau.
Tần Thọ lập tức bổ sung:
-Không phải mắt ba người không tốt nên không nhìn thấy chứ?
Vừa nghe câu này, ba tên đại ngốc sốt ruột, bị người khác nghi ngờ mắt mình không tốt? Sao có thể như vậy được?
Thế là Khôi Tam kêu lên:
-Ta nhìn thấy! Tất nhiên nhìn thấy! Một con chó chạy qua đây!
Tần Thọ nói:
-Thật sao? Huynh lợi hại như vậy? Ta nhìn thấy con chó màu đen, huynh thì sao?
Khôi Nhị kêu lên:
-Ta cũng thấy con chó màu đen!
Khôi Nhất gật đầu.
-Đúng vậy, màu đen!
Tần Thọ cười...
Ba tên đại ngốc hét lớn, những lời này, Văn Khúc Tinh đều nghe rất rõ ràng.
Văn Khúc Tinh vô thức nhíu mày, thầm nghĩ: “Con chó chết tiệt kia lại tới rồi?”
Long Hòe đang tới nhà bếp cũng ngây người, thầm nghĩ: “Không phải chứ, lại tới rồi?”
Không một ai nhìn thấy, Tần Thọ đã lặng lẽ rời khỏi nhà xí, sau đó lắc mình một cái liền biến thành một con chó mực lớn, dùng Cao Thiết thần thông nhanh chóng chạy vào nhà bếp trước Long Hòe.
Long Hòe vào nhà bếp, cũng không thấy gì đặc biệt, đun một nồi nước, pha trà xong liền ra ngoài, nhưng chưa đi được bao xa thì nhìn thấy con chó mực lớn vẫy đuôi biến mất ở tòa nhà bên cạnh. Long Hòe đuổi theo, lại phát hiện, con chó kia không biết đã chạy về hướng nào.
Long Hòe lắc đầu, đem trà vào Văn Khúc Cung trước đã.
Mấy phút sau...
-Phụt!
-Long Hòe, đây là trà gì vậy?!
-Ách, trà Thanh Sơn Lục Thủy...
-Các trò tự học, ta có việc, phải ra ngoài một chút...
Vài giây sau...
Trong nhà xí...
Một con thỏ cười ha ha nhìn Văn Khúc Tinh chạy vào nhà xí nói:
-Chào tiên sinh, tiên sinh cũng tới nhà xí à, chào mừng tiên sinh.
Mặt già của Văn Khúc Tinh tối sầm lại, trong lòng thấy không ổn rồi, hắn không muốn người khác biết mình cũng tới nhà xí.