Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 112: Nhân phẩm của Thỏ gia đây, nhất định đạt chuẩn rồi!

Chương 112: Nhân phẩm của Thỏ gia đây, nhất định đạt chuẩn rồi!

Thổ Địa cầm bảng đưa hướng tới nói:

-Xem đi! Nhìn cho kỹ! Nhưng không cho phép động tay!

Tần Thọ nhướn mày lên nói:

-Yên tâm, ta tuyệt đối không động tay, nếu ta động tay, sẽ bị thiên lôi đánh!

-Nếu đã thề độc như vậy, ta tin ngươi một lần, xem đi.

Thổ Địa đưa bảng tới.

Vì vậy Tần Thọ đi lên đến gần nhìn cẩn thận, nhìn qua một chút, chu cái miệng nhỏ nhắn:

-Phi!

Trước khi Thổ Địa kịp phản ứng, Tần Thọ phun một ngụm nước miếng lên trên dấu phẩy kia, sau đó kinh ngạc hô lên:

-Ai nha! Xin lỗi, ta giúp ngươi lau đi!

Nhưng mà lời vừa mời ra khỏi miệng, lỗ tai to hất một cái, giống như tay vậy, đảo qua ở trên chữ ‘không’, vậy là chữ ‘không’ trong nháy mắt biến thành một điểm đen mơ hồ, không phải dấu phẩy, lại cũng giống như dấu phẩy...

Thổ Địa nhìn một cái vội vàng đoạt lại tấm bảng, tức giận nói:

-Ngươi vừa làm gì đấy?

Tần Thọ buông tay nói:

-Lão già, ngươi kích động cái gì? Thỏ gia ta nhìn kỹ chữ trên bảng hiệu một chút mà thôi, xem xong, đó không phải chính là một dấu phẩy hay sao! Ta cũng không động tay mà, ta nói được làm được, nhân phẩm nhất định đạt chuẩn!

Thổ Địa nhìn một chút chữ trên bảng hiệu, con ngươi suýt chút chút nữa rơi ra ngoài, vốn cho rằng mình đã đủ vô sỉ rồi, không nghĩ tới lại gặp phải một tên càng không biết xấu hổ như thế này! Cái này làm sao có thể nuốt xuống?

Thổ Địa cười lạnh một tiếng nói:

-Ngươi cho là có thể lau sạch được sao?

Trong lúc đang nói chuyện, Thổ Địa vung tay lên, đồ ăn ở bốn phía trong vườn nâng lên cắm thành mấy cây cột, trên mấy cây cột bất ngờ cũng cắm những tấm bảng như vậy!

Thổ Địa dùng một bộ dạng, ánh mắt để ta xem ngươi làm gì bây giờ nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp một tên Thổ Địa khôn khéo như vậy, vì vậy liền đi tới nói:

-Thổ Địa công công, xem ngươi nói kìa, văn nhân lấy đồ, vậy mà có thể gọi là trộm sao? Cái này gọi là thu thập, cái này gọi là trải nghiệm cuộc sống, cái này gọi là đọc hàng vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đi sâu vào hồng trần mới có thể có sự thông hiểu thật sự, mới có thể làm ra đồ thật..

Thổ Địa nghe Tần Thọ đi qua đi lại nói một đống, trong đầu như có hàng trăm ngàn con ruồi ong ong bay qua bay lại, quét sạch đầu mối hồi lâu, cứ thế không nghe được con thỏ đáng chết đang nói cái gì! Nhưng mà Thổ Địa cũng hiểu được một chút, cái con thỏ chết tiệt này chủ yếu chính là —— nói nhảm!

Vì vậy Thổ Địa trừng mắt, tức giận nói:

-Im miệng!

Tần Thọ quả quyết im miệng, sảng khoái kêu lên:

-Được! Im miệng, ta không nói nữa! Hôm khác nói sau! Bái bai, ta đi trước đây!

Đúng lúc Thổ Địa công công phiền não, theo bản năng nói:

-Cút đi, cút nhanh lên!

Tiếng nói vừa dứt, đã thấy con thỏ kia nhanh chân chạy đi!

Thổ Địa chợt lấy lại tinh thần, không đúng! Hắn tới bắt trộm, sao lại có thể để cho kẻ gian chạy mất rồi? Thiếu chút nữa bị con thỏ chết tiệt này lắc lư qua mặt! Vì vậy hắn chống nạnh một cái, quát lớn:

-Đứng lại!

Kết quả con thỏ kia còn chạy nhanh hơn...

-Con thỏ chết tiệt, Thư Sơn lớn như vậy, nhiều người như vậy, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy đi đâu? - Thổ Địa kêu lên.

Tần Thọ vừa nghe thấy, cảm thấy hình như chính là đạo lý này, căn bản không giải quyết ở đây, việc trừng phạt này sợ là chạy không thoát được. Nhưng mà hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn chạy cái gì? Hắn sợ cái rắm ấy! Trực tiếp đứng lại với Thổ Địa kia thì sao? Quá bổ rồi, không phải chỉ là ăn gậy thôi à? Hỏi xem, trên Thư Sơn còn có gậy ư? Hơn nữa, thứ đồ chơi này có nhiều lợi ích!

Đây chính là rất bổ! Có thể ăn nhiều hơn, tại sao hắn phải chạy?

Vì vậy Tần Thọ không chạy nữa, mười phần phấn khích xoay người lại, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Thổ Địa!

Thổ Địa nhìn qua, con thỏ này từ lúng túng bỗng nhiên lại trở nên dũng mãnh như vậy trong lòng bỗng nhiên run lên, nói thầm: “Con thỏ này sẽ không bị ép tới cắn người đó chứ?”

Tần Thọ cũng không biết Thổ Địa đang suy nghĩ cái gì, cười híp mắt quay lại trước mặt Thổ Địa, giơ cao củ cà rốt và dưa leo lên, sau đó cười nói:

-Ngươi nói không cho phép ta ăn? Thỏ gia ta liền ăn, ngươi có thể làm gì được ta?

Nói xong, Tần Thọ ăn một miếng, một miệng ứa nước, quai hàm bạnh ra, sau đó trước mặt Thổ Địa đang trợn mắt há mồm mà ăn sạch sẽ dưa leo và cà rốt. Sau đó vỗ vỗ tay, nghênh ngang vung tay bước chân đi vào trong vườn một tay nhổ cà rốt, một tay vặt dưa leo lấy tới liền cho vào miệng ăn...

Nhìn dáng vẻ được nước lấn tới của con thỏ bỉ ổi này, Thổ Địa hận không thể một gậy đánh chết nó! Nhưng mà, hắn chỉ là một người trông giữ vườn, còn không có tư cách thật sự đánh đệ tử của Văn Uyển. Dẫu sao, đệ tử của Văn Uyển, lai lịch cũng không nhỏ, Văn Khúc Tinh có thể không sợ, nhưng một tên Thổ Địa nhỏ như hắn không thể như vậy được. Căn cứ theo quy củ lừa một chút tiền lẻ không có vấn đề gì, nếu như là đánh người, vậy thì thật phiền toái.

Vì vậy Thổ Địa giận dữ quát lên:

-Con thỏ chết tiệt. ngươi dừng lại cho ta! Ngươi có tin ta tới chỗ Văn Khúc tinh quân tố cáo ngươi không?

Tần Thọ phất tay một cái nói:

-Đi đi đi đi, nhớ, thỏ gia ta tên là Tần Thọ, đi theo Văn Khúc tinh quân ở Văn Khúc Cung học tập một chút đi!

Thổ Địa vừa nghe, cười lạnh nói:

-Được lắm, ngươi quả nhiên là cầm thú! Ngươi chờ đó cho ta!

Tần Thọ vừa nghe thế, lời này làm sao lại không được tự nhiên như vậy cơ chứ?

Bên kia, Thổ Địa vừa nói xong cũng chạy đi.

Kết quả con thỏ sau lưng kêu lên:

-Đứng lại!

-Làm sao? Ngươi biết sợ rồi? Ta nói cho ngươi biết, đã muộn rồi!

Thổ Địa cho là Tần Thọ sợ, đắc ý cười.

Tần Thọ liếc hắn ta một cái:

-Nói cái gì thế? Ta muốn nói chuyện cùng ngươi, ngươi chưa chắc đã có thể tìm đến Văn Khúc tinh quân. Như thế nào? Có muốn thỏ gia ta nói cho ngươi biết Văn Khúc tinh quân ở đâu hay không? Van xin ta là được rồi.

-Ha ha ha... Tên thỏ nhà ngươi cũng thật là dốt nát! Ta là Thổ Địa của Thư Sơn này, ta ở đây không biết bao nhiêu năm tháng rồi, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây ta cũng đã thuộc. Ta làm sao lại không tìm được Văn Khúc tinh quân? Thời gian này, Văn Khúc tinh quân hẳn là đang ở trong Văn Khúc Cung. Ngươi ở đó chờ bị trừng phạt đi! Ha ha...

Nói xong, Thổ Địa đắc ý rời đi, bước đi như chạy, tung ta tung tăng. Trọng điểm là cây gậy bình thường chống xuống đất lại bị hắn cầm lên, hiển nhiên, lão già này dùng gậy chỉ là để trưng bày... Quả nhiên nhân phẩm không đáng tin cậy!

Tần Thọ thấy vậy, lông mày nhướng lên, lẩm bẩm:

-Rõ ràng là một lão già, làm sao lại chạy giống như một đứa trẻ vậy, vừa chạy còn vừa nhảy, còn thật là đáng yêu.

Tần Thọ lắc đầu một cái, mặc kệ Thổ Địa rời đi. Nếu không có ai xía vào, vậy thì hắn cần gì khách khí nữa?

Móc hộp Hắc Ma Thần ra, xoa tay, chảy nước miếng, ha ha... ngoàm...

Cùng lúc đó, bên trong nhà vệ sinh của Văn Khúc Cung.

-Tiên sinh, đã khá hơn chút nào chưa?

Long Hòe đứng ở bên ngoài, che mũi hỏi,

-Ngậm— miệng! Ta — ừ — oa — thoải mái.

Văn Khúc Tinh dùng sức, giải quyết vấn đề.

-Tiên sinh, vừa nãy Văn Xương tinh quân cho người truyền lời tới, nói rằng muốn gặp ngài. - Long Hòe nói.

Văn Khúc Tinh vừa nghe xong, nhất thời nóng nảy, nếu hình tượng lúc này của hắn bị gã Văn Xương tinh quân miệng rộng kia biết được, đoán chừng ngày mai toàn bộ thần tiên trên Thiên Đình này đều sẽ biết mất! Văn Xương tinh quân lại có thể cười nhạo hắn cả một trăm ngàn năm! Không còn chút mặt mũi nào!

Vì vậy Văn Khúc Tinh kêu lên:

-Ngàn vạn lần đừng có nói với hắn ta đang ở trong nhà vệ sinh! Được rồi... Ngươi lập tức trở về Văn Khúc Cung, bất kể ai tới, tóm lại cứ nói với họ là ta đi ra ngoài rồi! Không gặp ai hết! Cho dù là long trời lở đất, ta cũng sẽ không gặp ai!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất