Chương 113: Dưa chuột chỉ dẫn phương hướng.
Long Hòe đáp:
-Vâng, tiên sinh, đệ tử đi ngay đây.
Long Hòe đi rồi,Văn Khúc Tinh ngồi xổm ở kia dùng sức, vừa nghiêm túc vừa nghiêm nghị lẩm bẩm nói:
-Bất luận như thế nào, không thể để người khác biết được ta đang ngồi xổm trong nhà xí! Cứ coi như ta kéo một năm, thì cũng không thể để người khác biết được ta ở đây!
Nói đến đây, Văn Khúc Tinh nghe thấy được bên ngoài vang lên ba tiếng bụp bụp bụp liên tiếp.
Văn Khúc Tinh quay đầu qua xem, chỉ nhìn thấy ba cái đầu to đang ngẩn người nhìn, Khôi Tam cúi đầu, Khôi Nhịn ngẩng lên, Khôi Nhất ngẩng cổ vươn đầu, ba cái đầu trọc hòa vào nhau hoàn mỹ, nhìn hắn.
Văn Khúc Tinh run rẩy hoàn toàn, nếu ba tên ngu ngốc này lớn tiếng...
Nghĩ đến đây,Văn Khúc Tinh nhướng mày nói:
-Ba người các ngươi, từ bây giờ, không được phép nói chuyện!
-Vâng! Tiên sinh!
Ba tên ngốc đồng thanh đáp.
m thanh không to,Văn Khúc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả lại nghe thấy giọng bực tức của Khôi Nhất :
-Hai người ngốc các ngươi, tiên sinh đã từng nói qua, khi nói chuyện phải có sức lực, nói to lên!
-Đừng…
Văn Khúc Tinh chỉ muốn căn ngăn.
Lại nghe thấy ba tên ngốc kia đồng thanh hô:
-Vâng! Tiên sinh!
m thanh bay xa cả trăm dặm, đến nỗi mây trôi đi luôn!
Khoảnh khắc đó, mặt Long Hòe đều đen lại…
Lần này, hắn ta không muốn nói chuyện với những kẻ ngốc này nữa, hắn ta chỉ muốn giết chết ba tên ngốc này cho vào hầm canh cá.
Không đúng, là hầm canh cá đầu thỏ!
-Hầm tất cả!
Vài phút trước, Long Hòe nhanh chóng chạy về Văn Khúc Cung, sau đó nghe thấy lời căn dặn sự việc hôm nay không được phép nói với bất kỳ ai.
Bên này mới căn dặn xong, liền nghe thấy một ông già chạy đến, vừa bước vào, ông ta thổi thổi râu, mắt trợn lên, gọi:
-Long Hòe, Văn Khúc tinh quân đâu rồi?
Long Hòe nhíu mày, lại một người nữa đến tìm tinh quân, hôm nay có chuyện gì vậy không biết? Bình thường, không có ai đến gặp tinh quân, tinh quân vừa xảy ra chuyện, tất cả liền đến tìm.
Long Hòe giọng không đổi, nói:
-Ngài ấy ra ngoài rồi,hôm nay không có ở đây. Thổ Địa, ngươi tìm ngài ấy có việc gì?
Thổ Địa nghe thấy Văn Khúc Tinh không ở đây, đột nhiên có chút buồn bực. Có điều Văn Khúc Tinh đi đâu, hắn cũng chỉ là một Thổ Địa nho nhỏ, quản không nổi. Nghe thấy câu hỏi của Long Hòe. Thổ Địa lắc đầu nói:
-Đợi Văn Khúc tinh quân trở lại rồi hẵng nói, ta phải đi trông vườn rồi…
Nói xong,Thổ Địa lập tức rời đi.
Cũng vào lúc này, một tiếng hô lớn truyền đến.
-Vâng! Tiên sinh!
Tiếng hô này khiến cho Thổ Địa, Long Hòe, Thái Thái Nhạc cùng những người khác đều chết lặng, sau đó ngoài Thổ Địa ra, ai ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì, thầm rủa: “Ba tên ngốc này!”
Thổ Địa nghi ngờ hỏi:
-Đây là?
Long Hòe liền đáp:
-Có lẽ là đệ tử của Văn Khúc tinh quân đang hô chăng, giọng nói thật mạnh mẽ, ha ha…
Thổ Địa gật gật đầu, không nói gì, thở hồng hộc bỏ đi.
Thổ Địa vừa đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tí nữa thì lộ.
Thổ Địa rời khỏi Văn Khúc Cung, tâm tư muốn đi, nhưng vẫn phải đến vườn rau coi sóc, không thể để cho thỏ phá hoại được.
Kết quả là, đợi Thổ Địa vừa đến vườn rau, chỉ nhìn thấy một đống dưa chuột, củ cải và cà chua, và một con thỏ đang ăn trong đó.
Quan trọng hơn, Trong đống dưa chuột, củ cải Thổ Địa nhìn thấy toàn là củ cải nhỏ, quả dưa chuột nhỏ chỉ to bằng đầu ngón tay.
-Con thỏ thối tha, ngươi thật là quá đáng, ngươi như vậy là hại ta không có người nối dõi rồi! - Thổ Địa lớn tiếng mắng.
Răng rắc.
Tần Thọ cắn một quả dưa chuột:
-Đừng nói như vậy, thỏ gia ta vẫn để lại cho ngươi chút móng tay đó.
Không có người nối dõi...
Nghe thấy vậy, Thổ Địa tức đến nỗi râu dựng lên.
Tần Thọ đáp:
-Lão nhân, ngươi đi tìm chỗ dựa vững chắc là Văn Khúc tinh quân mà? Thế nào? Tìm được không? Ôi, suýt nữa thì quên, ngươi là Thổ Địa cơ mà, cái gì cũng nắm trong lòng bàn tay, làm sao lại tìm không thấy chứ? Đúng không?
Thổ Địa nghe đến đây, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, kìm nén một lúc lâu mới dậm chân:
-Con thỏ kia, đừng vội đắc ý! Tinh quân đi công việc rồi, rất nhanh sẽ trở lại.
Tần Thọ ha ha cười lớn:
-Vậy mà ngươi cũng tin? Bây giờ là giờ lên lớp, tinh quân có thể đi đâu được chứ? Ta biết ngài ấy ở đâu, ngươi có muốn biết không?
Thổ Địa hoài nghi nhìn Tần Thọ:
-Ngươi thật sự muốn nói với ta? Ngươi không sợ tinh quân thịnh nộ, trừng phạt ngươi?
Tần Thọ ngồi thẳng dậy, cười nói:
-Thực lòng mà nói, ta thật sự không sợ.
Thổ Địa kinh ngạc, không nghĩ đến đầu năm nay Văn Khúc Cung tự nhiên xuất hiện một kẻ không sợ chết, lẽ nào bọn họ không biết Văn Khúc tinh quân vẫn còn một biệt danh khác là Mao Khang* đại tiên sao? Cả cái Thiên Đình này, chỉ có mỗi Văn Khúc Cung là có nhà xí, ngươi cho rằng nó để trang trí chắc?
(*Hầm cầu)
Ngay lập tức, Thổ Địa có chút bất mãn, trước đây hắn cho rằng làm Thổ Địa cho Thiên Đình thì thật hiển hách, nhưng bây giờ hắn lại có chút ghen tị với Thổ Địa thiên giới. Thổ Địa ở đây mới chính là Thổ Địa chân chính, một phần ba mẫu đất của chính mình đều có thể đưa hết vào thần thức, với sự trợ giúp của sức mạnh của đại thổ, mọi thứ xảy ra trên lãnh thổ của chính mình đều có thể được nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Cho dù là một cây kim rơi trên mặt đất cũng không qua được mắt Thổ Địa.
Nhưng mà trên Thiên Đình thì không thể.
Thiên Đình là địa bàn của thần tiên, ai mà không có cuộc sống riêng? Ai muốn suốt ngày bị Thổ Địa cai quản? Vậy nên, Thổ Địa về cơ bản là mù mịt, không có chức năng gì đặc biệt. Bây giờ hắn muốn tìm Văn Khúc Tinh cũng chỉ có thể bước từng bước một đi tìm ngài ấy, Thổ Địa thở dài đầy bất lực.
Những suy nghĩ này lóe lên trong tích tắc,Thổ Địa thấy Tần Thọ không sợ, trong lòng cười lạnh, cái con thỏ này muốn tiền không muốn mạng, vậy thì để con thỏ này biết sự lợi hại của Mao Khang đại tiên vậy!
Ngay lúc này, Thổ Địa lên tiếng hỏi:
-Vậy cũng được, thỏ kia, ngươi nói cho ta biết Văn Khúc tinh quân đang ở chỗ nào?
-Tần Thọ ha ha cười:
-Được, chờ chút.
Trong lúc nói chuyện, Tần Thọ mở Hắc Ma Thần Hạp, từ trong đó lấy ra một cây gậy, sau đó lắc đầu rồi đặt lại. Sau đó dùng tay đã cầm gậy nhặt một quả dưa chuột và ném đưa cho Thổ Địa:
-Thỏ gia ta một mình ăn rất buồn, cùng ta ăn quả dưa chuột này, lúc sau, nó sẽ dẫn ngươi đi tìm Văn Khúc tinh quân.
Thổ Địa chớp chớp mắt:
-Thần kỳ vậy sao?
Tần Thọ nhún nhún vai:
-Tin hay không tin, vừa nói chuyện vừa cầm quả dưa chuột lên ăn đi.
Thổ Địa cầm quả dưa chuột đưa qua cho Tần Thọ:
-Ngươi ăn trước một miếng đi.
Tần Thọ cong môi khinh bỉ nhìn Thổ Địa:
-Nhìn dáng vẻ của ngươi, như là lão thỏ ta gài bẫy ngươi vậy.
Sau đó cầm lấy quả dưa chuột, cắn một miếng, nuốt xuống.
Lúc này Thổ Địa mới thở phào nhẹ nhõm,vứt phần dính nước bọt của Tần Thọ, cắn một miếng dưa chuột, hỏi:
-Nói đi,Văn Khúc tinh quân rốt cục ở đâu?
-Ta nói rồi, dưa chuột sẽ đưa ngươi đi tìm Văn Khúc tinh quân.
Tần Thọ trộm nhìn Thổ Địa, Thổ Địa hoài nghi nhìn lại Tần Thọ, không rõ Tần Thọ có ý gì.
Sau đó, Thổ Địa đột nhiên kêu lên, ôm bụng nói:
-Ngươi… nngài bẫy ta? Dưa chuột có thuốc! Ngươi còn nói là không sao?
Tần Thọ coi đó là chuyện đương nhiên, nói:
-Ta nói lúc nào? Ý của ta là, cứ coi như là thỏ gia ta gài bẫy ngươi đi, nhưng ngươi cũng không nói là ta không được gài bẫy ngươi mà?