Chương 111: Thi hành luật câu cá(1)? Thỏ gia không phục.
(1)Thi hành luật câu cá, câu cá chấp pháp: Là chỉ người trong ngành pháp luật có hành vi cố ý ẩn thân phận, chọn thủ đoạn, thậm chí dẫn dụ người khác làm ra hành động trái luật, sau đó lại bắt về.
Ba tên ngốc nhìn Văn Khúc Tinh lại nhìn qua con thỏ một chút, lập tức gân cổ lên hô lớn:
-Xin chào tiên sinh! Chào mừng tiên sinh tới nhà xí!
Sắc mặt Văn Khúc Tinh lại càng đen hơn, trong lòng mắng lớn:
“Mấy thằng ngu này! Hủy hết hình tượng của ta rồi!”
Nhưng mà việc đã tới nước này rồi, hắn còn có thể làm như thế nào nữa? Hắn túm lấy tai thỏ lên hỏi:
-Nói, cái này có phải do ngươi làm ra hay không?
Tần Thọ tỏ ra vô cùng đáng thương hỏi:
-Làm sao có thể chứ? Ta là một con thỏ biết điều như vậy, ta có thể làm cái gì được? Ta vẫn một mực ngồi ở chỗ này đi nhà xí mà, nếu như ngài không tin thì cứ hỏi bọn họ thử xem?
Văn Khúc Tinh nhìn chằm chằm vào Tần Thọ, Tần Thọ nghiêng đầu, nhe răng cười đến ngốc nghếch.
Tần Thọ nói:
-Nhưng mà ta có thấy Hạo Thiên Khuyển, hình như là hắn, cũng không xác định rõ được. Bọn họ cũng nhìn thấy, lúc ấy chúng ta đều cùng nhau thấy.
-Đúng vậy, có thấy!
Ba tên ngốc vừa nghe thấy, tuyệt đối không thể để tiên sinh cho rằng bọn họ bị ngu hoặc là bị mù, liền ngay lập tức lên tiếng đáp lại.
Văn Khúc Tinh trầm mặc, buông thỏ xuống, cắn răng nghiến lợi, dùng sức — rặn!
Mấy phút sau, con thỏ đứng dậy đi ra ngoài.
-Ngươi không sao hả?
Văn Khúc Tinh kinh ngạc hỏi.
Tần Thọ ngốc nghếch hỏi ngược lại:
-Đi nhà vệ sinh thôi mà, có thể có chuyện gì sao? Ta cũng không bị đau bụng mà.
Văn Khúc Tinh:
-... -
Văn Khúc Tinh mặt đầy đau buồn phẫn nộ nhìn con thỏ chết tiệt này lắc cái mông mập rời đi, hiển nhiên là tên này không có chuyện gì cả!
Văn Khúc Tinh có cảm giác, thuốc này tám phần chính là do con thỏ chết tiệt này hạ vào, nhưng mà... không có chứng cứ nào cả!
Bấm ngón tay tính toán, kết quả là một mảnh mơ hồ.
Tính Hạo Thiên Khuyển? Cũng hoàn toàn mơ hồ.
Hắn đâu có biết, Hạo Thiên Khuyển hai lần suýt chút nữa bị người ta bắt đi mà hầm lên, vì để phòng ngừa Hạo Thiên Khuyển bị người ta mưu hại, Dương Tiễn đã sớm giúp hắn che đậy thiên cơ, Văn Khúc Tinh tính ra thế nào được?
Tính cái gì cũng không ra, lại không có chứng cớ, Văn Khúc Tinh còn có thể làm như thế nào nữa?
Một ngày này, Văn Khúc Cung nghỉ học.
Ôi buồn quá, rảnh rỗi rảnh rỗi...
Tần Thọ ngân nga một điệu ngắn, dạo tới dạo lui ở trên Thư Sơn, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối, chọc ra một nhân quả lớn như vậy, vậy mà cuối cùng tế bào trong cơ thể cũng chỉ hơi thu lại một chút mà thôi, nếu như muốn đột phá, hắn cần có nhân quả lớn hơn mới được. Nhưng mà làm sao để làm được chứ?
Vòng vo hai lượt, bỗng nhiên hắn dừng bước lại, cánh mũi run lên, đột nhiên xoay người, vén một bụi cây ra, sau đó hai mắt sáng rực lên!
Chỉ thấy phía sau bụi cây là một mảnh vườn rau, cà rốt, dưa leo, cà chua, cà gì cũng đều có đủ!
Điểm chính là bên cạnh đó còn có một tấm bảng bẩn thỉu, nếu như không nhìn kĩ căn bản là không thể thấy được, trên đó viết:
-Vườn của Văn Khúc Cung, đệ tử của Văn Khúc Cung, có thể hái.
Tần Thọ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện không có người trông chừng, nhưng mà nếu có bảng viết có thể ăn, hắn còn sợ cái gì? Vì vậy Tần Thọ lập tức chui vào giữa vườn rau, nhổ một củ cà rốt lên, củ cà rốt này nhìn giống như là bạch ngọc vậy, một chút đất dính vào cũng không có, giống như đã được rửa sạch sẽ rồi.
Tần Thọ cũng không khách khí, cắn một miếng, ngọt mọng nước, ăn đến lông mày cũng run lên.
Hái một quả dưa leo, bỏ vào trong miệng, cắn một miệng đầy vị thơm mát.
Mùi vị này, tuyệt đối không phải các loại mặt hàng ở trong siêu thị kiếp trước có thể so sánh được, khác nhau một thời một vực!
-Ngon... Ăn thật ngon! Đây là đồ tốt!
Tần Thọ cũng không khách khí, mở Hắc Ma Thần Hạp ra để vào đầy trong đó.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng nói truyền đến:
-Ai? Thỏ, ngươi đang làm gì đấy?
Tần Thọ vừa nghe được, lỗ tai run lên một cái, biết là vào giờ phút này chạy trốn bỏ lại nồi là không còn kịp rồi, đành phải mỉm cười nhẹ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tên Thổ Địa xuất hiện ở cách đó không xa. Thổ Địa này không giống với Thổ Địa ở Mãnh Thú Viên, thân cao tới một mét rưỡi, trong mắt Tần Thọ cũng được tính là to lớn.
Tần Thọ nhướn mày, hắn vốn tưởng rằng Thổ Địa đều cao ba tấc, không ngờ chiều cao cũng không thống nhất.
Nhưng mà quần áo của Thổ Địa cũng không khác nhau lắm, đều là lối ăn mặc của cha con địa chủ.
-Con thỏ, hỏi ngươi đấy… sao ngươi lại trộm củ cải của Văn Uyển?
Tần Thọ vừa nghe được, nhất thời cảm thấy không vui, làm sao lại nói là hắn trộm rồi? Thời điểm hắn trộm, còn để cho ngươi nhìn thấy sao? Nghi ngờ kỹ thuật chuyên nghiệp của hắn cũng chính là làm nhục hắn!
Nhưng mà Tần Thọ biết bây giờ không phải thời điểm để thảo luận chuyện này, vì vậy liền giải thích:
-Ngài Thổ Địa, xem lại lời nói của ngài này. Ta chính là đệ tử của Văn Uyển, nếu như đây là vườn rau của Văn Uyển, ta lấy cũng không được gọi là trộm đi.
-Đệ tử của Văn Uyển thì sao? Đệ tử của Văn Uyển cũng không được hái rau cải khi chưa được phép! Ngươi không biết rau cải chỗ này là để cung cấp cho ba bữa sáng trưa tối của đệ tử hay sao? Ngươi là đệ tử của Văn Khúc Cung hay đệ tử của Văn Xương Cung?
Ta phải đi báo cáo ngươi!Thổ Địa công tức giận nói.
Tần Thọ nhướn mày lên, cầm bảng lên nói:
-Ha ha — lão già này, ngươi cũng quá không chịu nói đạo lý đi! Ngươi nghĩ ta không biết chữ hay sao? Trên này rõ ràng viết, đệ tử của Văn Khúc Cung có thể hái, ta hái lại trách ta sao?
Thổ Địa vừa nghe xong, hai mắt trợn lên, xông tới cướp lấy cái bảng, sau đó gạt bỏ những lá rau nát ở bên trên, tỉ mỉ xoa chữ ở trên bảng hiệu, sau đó giơ thật cao lên, tức giận nói:
-Mở to mắt thỏ của ngươi lên mà nhìn, nhìn cho kỹ đi, trên này viết cái gì?
Thỏ tiến tới, nhìn kỹ, vừa nhìn vừa đọc, chỉ thấy trên đó viết:
-Vườn của Văn Khúc Cung, đệ tử của Văn Khúc Cung, có thể hái.
-Ngươi nhìn cho kỹ rồi hẵng nói!
Thổ Địa chỉ vào dấu phẩy ở giữa Văn Khúc Cung và có thể hái gào lớn.
Tần Thọ nhìn kỹ, chỉ thấy dấu phẩy ở giữa hai từ kia hình như có chút khác biệt, lại nhìn cẩn thận lại, đó là một chữ lớn bằng hạt mè! Một chữ —— không!
Thổ Địa hầm hừ hỏi:
-Thấy rõ rồi hả? Đây là Vườn của Văn Khúc Cung, đệ tử của Văn Khúc Cung không có thể hái! Ngươi đã nhìn thấy bảng, còn đến hái thức ăn, chính là biết rõ còn cố vi phạm, đây chính là trộm! Căn cứ vào quy củ của Văn Khúc Cung, trộm thức ăn phạt năm mươi linh tinh!
Tần Thọ vừa nghe, thiếu chút nữa nhảy lên! Linh tinh này là tiền của thế giới này, là tinh thể do Thiên Đình đặc chế, bên trong tinh thể này có niêm phong nhiều nguyên khí, vừa có thể dùng để tu hành, cũng có thể dùng để đổi chác, trình tự bên trong phức tạp, người ngoài không cách nào bắt chước được. Nhưng mà địa phương chân chính sử dụng linh tinh thông dụng trên căn bản là Tiên Giới cùng với tiên nhân ở đất Tiên Giới, người tu hành bình thường cũng không có cách nào tiếp xúc với tiền của Thiên Đình.
Cho nên, bọn họ căn bản không cần tiền, đều là lấy vật đổi vật.
Năm mươi linh tinh là cái khái niệm gì? Những cái pháp bảo ở cái hố kia của Tần Thọ, mỗi món chỉ bằng một viên linh tinh mà thôi!
Năm mươi linh tinh, trên căn bản là giống như đi ăn cướp vậy!
Có lẽ đối với tiên nhân mà nói, còn có thể gánh vác được, không cảm thấy đau đớn, nhưng đối với kẻ nghèo tới rối tinh rối mù như Tần Thọ mà nói, đây chính là đòi mạng!
Đồng thời Tần Thọ cũng biết, hắn đây là đụng đến luật câu cá! Nhưng luật câu cá cũng là luật, trước tiên phải phá luật trước mới được.
Làm sao Tần Thọ có thể nhịn? Văn Khúc Tinh còn bị hắn tính kế, lại sợ một tên Thổ Địa sao? Đang buồn vì nhân quả không đủ, kẻ này lại đưa tới cửa, Tần Thọ cũng không khách khí.
Tần Thọ nói:
-Ngươi đợi một chút, đừng hoảng loạn, để ta nhìn kỹ một chút.