Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 114: Hứng gió tiểu ba dặm

Chương 114: Hứng gió tiểu ba dặm

-Ngươi... ôi cha...

Thổ Địa ôm bụng không chịu được nữa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tần Thọ nhìn dáng đi buồn cười của Thổ Địa, vẫy tay kêu lớn:

-Thỏ gia ta nói rồi, dưa chuột sẽ giúp ngươi xác định đúng phương hướng, đi thong thả, không tiễn...

-Gặp tinh quân thì hỏi thăm giúp ta.

Thổ Địa nghe nói như thế thì lấy làm lạ, trông thấy tinh quân? Dưa chuột dẫn đường, có ý gì đây?

Tất cả đích nghi hoặc đều có đáp án trong nháy mắt khi Thổ Địa đi vào nhà xí.

-Tinh quân... ngài đây là...?

Vẻ mặt Thổ Địa mờ mịt nhìn Văn Khúc tinh quân trước mắt.

Văn Khúc tinh quân thở dài:

-Nói ra thì dài lắm... đều tại một con thỏ chết tiệt, cũng có khả năng là một con chó chết tiệt, tóm lại... ây, không nói nữa. Chuyện xảy ra hôm nay, không được phép nói ra ngoài!

Nói đến vế sau, vẻ mặt vẫn Văn Khúc tinh quân rất nghiêm túc, nhưng ngay sau đó gương mặt đã trở nên méo mó, cơ bắp căng thẳng, phịch một tiếng, có thứ gì đó rơi ra ngoài.

Thổ Địa cảm nhận được gì đó, rốt cuộc không nín được nữa, nhanh chân chạy đến, cởi quần ngồi xổm xuống, theo từng tiếng rặn bì bõm dùng sức trút ra.

Đến lúc này, Thổ Địa cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của con thỏ, quả nhiên dưa chuột có thể dẫn đường cho hắn tìm được Văn Khúc tinh quân... chẳng qua gặp mặt ở chỗ này rất con mẹ nó khốn nạn...

-Sao ngươi cũng đến đây?

Văn Khúc Tinh buồn bực hỏi.

Thổ Địa gian nan giải thích:

-Ai… cũng là tại con thỏ kia. Bọn kia đâu?

Văn Khúc Tinh lắc đầu, đối với ba tên ngốc này, hiện tại hắn không muốn nhắc đến... đã từng thấy có đồ ngốc tự chui đầu vào rọ nhưng chưa từng thấy có đồ ngốc liên tục chui đầu vào rọ!

Cùng lúc đó, Long Hòe đã đến Dược Vương Điện, đáng tiếc, Dược Vương Điện cũng không có thuốc giải, theo lời nói của Dược Vương thì là:

-Đây lại không phải là độc dược, bài tiết hết ra là được, muốn thuốc giải gì? Làm gì có thời gian rảnh mà chế thuốc giải? Các người thật sự cho là thời gian của ta không đáng một xu à?

Vì thế, Văn Khúc Tinh ngồi xổm trong nhà xí tròn một ngày một đêm...

Sáng sớm hôm sau Văn Khúc Tinh mới ra khỏi nhà xí, nhìn qua khu vườn của mình một lượt, ngửa mặt lên trời gào lên:

-Con thỏ chết tiệt kia!!!!

-Hắt xì! Con thỏ xoa xoa dầu mỡ trên mép, nói:

-Ai đang mắng ta đấy?

Ngô Cương ném đùi gà trong tay xuống, nói:

-Không biết... con thỏ kia, lần sau đừng để thịt nhạt thế, ngươi đến phòng bếp tìm thử xem. Thêm chút dầu tương mắm muối vào, ăn thịt không dễ ngán lắm.

Tần Thọ đảo mắt nói:

-Ngươi coi ta là ăn trộm đấy à? Ta là con thỏ như vậy sao? Thế mà ngươi còn dám giật giây ta đi trộm dầu tương mắm muối, quá đáng lắm rồi nhé!

-Xì! Cái con thỏ này, đám gà con nào con nấy béo như trát mỡ, chắc chắn không phải là gà hoang. Gà người ta nuôi, ngươi xách đi, không phải trộm chẳng lẽ là người ta cho ngươi?

Ngô Cương không tin.

Tần Thọ ăn no ợ ra một cái, nói:

-Dám cược không? Nếu đây là ta trộm, trở về ta sẽ giúp ngươi trộm nhiều hơn nữa, còn ướp thêm dầu tương mắm muối, cả ớt nữa. Nhưng nếu không phải ta trộm, ngươi cược cái gì?

Ngô Cương cười nói:

-Được! Chỉ cần không phải ngươi trộm, ta sẽ dạy thêm cho ngươi một phép thần thông!

-Phép thần thông gì? Có ích không?

Mắt Tần Thọ sáng rực lên.

Ngô Cương nói:

-Không tên, nhưng mà rất có ích, ngươi có học không?

Tần Thọ lập tức đáp:

-Học!

Ngô Cương nghi ngờ hỏi:

-Thật sự không phải ngươi đi trộm?

Tần Thọ ra vẻ ngoan ngoãn ngốc nghếch dễ thương gật đầu nói:

-Đương nhiên, mấy con gà đó đều là ta chặn mấy con cáo lại giữa đường cướp được.

Ngô Cương:

-...

Tần Thọ nói:

-Đã cược rồi nhé? Phép thần thông đâu?

Ngô Cương ngẫm nghĩ rồi nói:

-Ngươi lại đây, ta dạy cho ngươi khẩu quyết, phép thần thông này không được coi là rất lợi hại, ngươi tự mình lĩnh hội là được rồi.

Tần Thọ tiến lại gần, Ngô Cương thấp giọng nói mấy câu, ngay sau đó, Ngô Cương vác rìu nhanh chân bỏ chạy, để lại con thỏ đứng tại chỗ xác xơ trong gió, một lát sau, con thỏ ngửa mặt lên trời mắng to nói:

-Đồ bại hoại Ngô Cương! Đây là cái phép thần thông chó má gì? Hứng gió tiểu ba dặm sao? Mụ nội ngươi!

Xa xa truyền đến giọng nói của Ngô Cương:

-Thỏ con, phép thần thông này cũng rất lợi hại đó, phải xem ngộ tính của ngươi đến đâu rồi. A ha ha...

-Cút đi!

Tần Thọ hét to một câu, đuổi theo.

Sau khi nháo loạn ầm ĩ, Ngô Cương dựa vào bên dưới gốc hoa quế lớn, cười tủm tỉm nhìn Tần Thọ nói:

-Thỏ con, hôm nay ngươi tới tìm ta, không chỉ để mời ta ăn cơm đúng không?

Tần Thọ rung đùi gật gù nói:

-Ta buồn lắm… buồn đến mức gầy hết cả người rồi.

Ngô Cương trợn trắng mắt, nhéo nhéo thịt trên cái bụng béo của con thỏ nói:

-Đúng là rất gầy, toàn là da bọc xương thôi. Có tâm sự gì à?

Tần Thọ theo lấy ra từ trong chiếc hộp đen thần bí một quả dưa chuột, cắn một ngụm, nói:

-Ta trộm không ít hoa quả, cả cây giống nữa, nhưng trên mặt trăng lại không có nước, gieo trồng là cả một vấn đề. Mặt khác, mấy thứ đồ chơi này lai lịch bất chính, ta cũng không thể đưa cho Hằng Nga. Úi? Ui ui ui! Ta đang nói chuyện với ngươi cơ mà, ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không? Đừng có chảy nước miếng với ta!

-Ai chảy nước miếng với ngươi? Có còn dưa chuột không? Cho ta một quả! Đã qua bao nhiêu năm, ta sắp quên mất nó có vị gì rồi. - Ngô Cương nuốt nước miếng nói.

Tần Thọ cũng không nhỏ nhen, hắn ném cho Ngô Cương một quả, Ngô Cương cắn một ngụm đi luôn nửa quả, cảm nhận trong miệng mùi hương thơm ngát mà dễ chịu, Ngô Cương nói:

-Vấn đề mà ngươi nói rất đơn giản.

-Đơn giản bao nhiêu? - Tần Thọ hỏi.

Ngô Cương ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo đưa thêm một quả.

Tần Thọ lập tức ném qua một quả, Ngô Cương hai ba miếng đã ăn hết, vẫn còn muốn nữa.

Tần Thọ dứt khoát ném cho hắn mười quả dưa chuột, hỏi:

-Đừng nhiều lời nữa, nói mau lên! Nếu không nói, đây sẽ là mười quả cuối cùng, về sau đừng mơ được ăn nữa!

Ngô Cương cười nói:

-Hạt giống, ngươi cứ nói là ta cho ngươi, còn nước thì sao... vừa nãy không phải ta mới dạy ngươi hứng gió tiểu ba dặm sao?

-Cút đi con nghé kia! Ngươi coi ta là suối phun hay là vòi nước? Một ngày đứng ở kia đi tiểu tưới đất trồng rau, không nói đến việc ta có thời gian hay không, dù ta có thời gian cũng không có nhiều nước tiểu như vậy! Hơn nữa, dù ta có tè ra được, ngươi có dám cho vào miệng không?

Tần Thọ mắng.

Ngô Cương cười ha ha nói:

-Cái con thỏ này, ngộ tính thật là kém quá đi. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Đó không phải là phép thần thông bình thường, phép thần thông này không phải là để ngươi tè ra nước tiểu thật, nếu không với cái thân hình bé xíu này của ngươi, có thể có bao nhiêu nước tiểu chứ, tiểu một phát ra ba dặm?

Tần Thọ ngạc nhiên, dùng bộ não phát triển coi như kiện toàn suy tính, ba dặm nước tiểu cho dù là dùng những tia nước nhỏ nhất nối lại, cũng không đủ... Hắn thật đúng là không tiểu ra được trình độ này.

Ngô Cương nói:

-Phép thần thông này thật ra là phép điều động nước từ Trường Giang và Hoàng Hà ở trên trời và dưới đất, chỉ là bị một tên vô lại bất lương sửa lại cửa nước ra nên mới biến thành như vậy.

-Ôi... có thể sửa lại cửa nước ra không? Cửa nước ra này, ta không tiêu hóa nổi... - Tần Thọ cười khổ nói.

Ngô Cương nghĩ thầm rồi đáp:

-Cũng không phải không có cách nào, nhưng mà ta phải nghĩ lại, đây không phải phép ngưng thủy bình thường, mà là điều động nước của Trường Giang và Hoàng Hà ở trên trời và dưới đất, những gì được nói đến liên quan đến phép thần thông này rất thâm ảo. Trận pháp này nếu có manh mối gì ta sẽ nói cho ngươi biết.

-Một lời đã định!

Tần Thọ sợ Ngô Cương đổi ý, lập tức kêu lên.

Ngô Cương lại ra vẻ cảm thán nói:

-Sửa phép thần thông chính là một công trình lớn, rất phí tâm tư. Mấy ngày nay, ngươi phục vụ ta ăn ngon chút, biết đâu ta lại nghĩ ra nhanh hơn thì sao.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất