Chương 115: Vậy uống một chút thôi...
Ngô Cương nói đến đây, để lộ ra dáng vẻ lưu manh tươi cười.
Tần Thọ vừa nghe, ngay lập tức hiểu được, tên này đang nhân cơ hội kiếm chác của hắn!
Chẳng qua là, muốn bắt chẹt hắn ư? Có phải tên này bắt chẹt sai đối tượng rồi không?
Vì thế Tần Thọ nở nụ cười...
Ngô Cương nhìn thấy con thỏ chết tiệt trước mắt này cười, cảm thấy có gì đó sai sai...
Sau đó trông thấy này con thỏ chết tiệt đi qua một bên, tìm nơi rộng rãi, lấy ra một quả dưa chuột, một củ cải, một quả cà chua, uống chút rượu, ăn thịt nướng, ăn rau củ, mỹ mãn nói:
-Ôi chao, không ngờ sửa một phép thần thông lại phiền phức như vậy, một khi đã như vậy thì quên đi. Dù sao thỏ gia ta ở Thiên Đình cũng là không lo ăn lo uống, cần gì phải phiền phức như vậy? Vốn là tính trồng một mảnh vườn, sau này tự mình thu hoạch, các huynh đệ tỷ muội cũng có thể được hưởng ít lộc ăn, thôi, thôi vậy... thỏ gia ta cứ tự do tự tại thế này được rồi.
Nghe hắn nói vậy, Ngô Cương nóng nảy, không biết đã mấy vạn năm không được ăn mỹ thực, thấy cơ hội ở ngay trước mắt, nếu như bỏ lỡ thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế Ngô Cương vội vàng tiến đến cạnh con thỏ...
Kết quả thấy kia con thỏ vội vàng nhét toàn bộ dưa chuột, cải củ, cà chua, thịt nướng vào miệng!
Mà lúc này, Ngô Cương vừa mới vươn tay ra, đến một sợi lông cũng chưa bắt được!
Nhìn thấy kia con thỏ căng phồng má nhai, trong lòng Ngô Cương mắng to: "Con thỏ thối tha, sao ngươi không nghẹn chết đi?"
Nhưng không làm gì được, con thỏ ngửa đầu, hơi dùng lực, một miệng rộng đồ ăn như thế nuốt hết toàn bộ, phủ phủi tay, uống ngụm rượu, ăn no ợ một cái, đứng dậy vỗ mông muốn đi.
Ngô Cương vừa thấy con thỏ này hình như không phải đùa, vì thế vội kêu lên:
-Đợi một lát!
Tần Thọ quay đầu lại nói:
-Làm gì?
-Có linh cảm! - Ngô Cương kêu lên.
Tần Thọ nhếch miệng cười, nói:
-Linh cảm gì?
-Linh cảm sửa phép thần thông, ta sắp có manh mối rồi, nhưng mà còn thiếu một ngụm rượu, uống vào là có thể nghĩ ra! - Ngô Cương nói.
Tần Thọ đúng là để ý chuyện này, dù sao, dù sao lên Thiên Đình hãm hại lừa gạt cũng không phải chuyện tốt gì, người khác có giàu hơn nữa, cũng không phải bản thân mình giàu. Trông thấy bộ dạng bỉ ổi kia của Ngô Cương, hắn vô cùng nghi ngờ đứa nhỏ này đang bắt chước theo hắn!
Trong lòng có một trăm câu má nó, quơ quơ bầu rượu trong tay, rượu bên trong không còn nhiều lắm, nhưng lo lắng đến tửu lượng của Ngô Cương, Tần Thọ lại uống một ngụm to, để lại một cái ngụm rượu nhỏ, lúc này mới ném cho Ngô Cương:
-Nói rồi đấy nhé, uống xong là phải sửa lại cho ta. Nếu không, về sau cái gì ta cũng không cho ngươi! Hơn nữa, ta còn ngồi ăn ngay bên cạnh ngươi, cho ngươi thèm chết!
Ngô Cương trợn trắng mắt liếc con thỏ chết tiệt này một cái, cầm lấy bầu rượu cảm thán nói:
-Tuy rằng chỉ có một ngụm nhỏ, nhưng trong mắt ta đây là cả một biển rượu đó... thật nhớ hương vị này quá đi.
Nói xong, Ngô Cương ngửa đầu uống một ngụm!
Sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.
Tần Thọ nhướng mày, đi qua hỏi:
-Ngô Cương, chỉ có chút rượu như vậy, ngươi còn muốn uống đến lễ mừng năm mới sao? Phép thần thông đâu?
Đúng lúc này, Ngô Cương chậm rãi buông bầu rượu xuống, hơi cúi đầu, Tần Thọ thấy được một mắt đỏ bừng, trong lòng mắng to:
-Đậu má! Cái tên này lại uống say rồi!
Đồng thời, Tần Thọ xoay người nhanh chân bỏ chạy! Giờ khắc này hắn đã hiểu, chút ấy rượu ở trong mắt Ngô Cương đúng là biển cả thật! Tôn tử này cứ uống rượu là say!
Lần này có phép thần thông, Tần Thọ đúng là chạy cực nhanh!
Ngô Cương duỗi tay ra, tóm lấy lông con thỏ, nhưng đám lông này cứ như bôi mỡ, không tóm được, không thể bắt được con thỏ này lại.
Tần Thọ cảm giác bị nắm một cái, sợ tới mức dựng hết cả lông lên, gào một tiếng rồi chạy biến.
Đồng thời, Tần Thọ nghe phía sau có tiếng gầm lên giận dữ, tiếp sau đó tiếng một trận động đất động vang lên, Tần Thọ quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Ngô Cương như phát điên ôm gốc hoa quế lớn gào khóc kêu la, không thèm dùng rìu, trực tiếp dùng đầu húc, rầm rầm rầm... cứ như là nhịp trống vậy! Một vùng đất rộng lớn đều rung lên theo... có thể thấy được lúc tên này say rượu phát điên, sức lực lớn đến thế nào.
Tần Thọ vuốt mồ hôi trên trán, trong lòng còn sợ hãi thầm nói: “Con bà nó, may mà thỏ gia ta chạy nhanh, nếu không lần này lại bị đánh.”
Ngô Cương say rượu phát điên, Tần Thọ cũng không dám lại gần, chuyện hôm nay chỉ có thể kết thúc ở đây thôi.
Vì thế Tần Thọ vừa đi vừa mắng:
-Ngô Cương chết dẫm, đấy là cái loại tửu lượng gì thế? Về sau đừng mơ được dính vào một giọt rượu! Nếu không các vị đồng chí trên Thiên Đình đều không có chim nhỏ!
Tần Thọ thề thốt, chửi má nó, vô cùng khó chịu quay về Nguyệt Cung.
Về đến Nguyệt Cung, Tần Thọ lại rầu rĩ, nhìn thấy Nguyệt Cung khô cằn, trụi lủi, lẩm bẩm:
-Vẫn không được, mặc dù có rau củ, cũng có thể kiếm ra hạt giống, nhưng mà... không có nước! Đất ở đây thật ra rất giàu dinh dưỡng...
Tần Thọ đá đá trên mặt đất, đất này không biết có thể trồng được bao nhiêu là hoa quế, vô cùng phì nhiêu, nhưng không có nước, tất cả đều vô dụng. Chỉ dựa vào mấy trận mưa không có quy tắc kia, phỏng chừng đến cây xương rồng cũng bị khô chết...
Nghĩ đến đây, Tần Thọ lại càng kiên định, chờ Ngô Cương tỉnh rượu, nhất định phải bảo hắn sửa lại phép thần thông! Nếu không chuyện này chưa xong đâu!
Ngay khi Tần Thọ đang khó chịu, phát hiện trên tảng đá trong Nguyệt Cung viết mấy chữ, hắn tiến lại gần nhìn xem.
-Ngọc Nhi, hôm nay ta có hẹn với Bách Hoa Tiên Tử tỷ tỷ, ta đi trước đây. Điểm tâm đã chuẩn bị xong cho em rồi, để bên giường em đó, nhớ ăn nhé.
Ký tên, Hằng Nga.
Sau khi Tần Thọ xem xong, chép miệng nói thầm:
-Bị một cô em giành mất cô em... Quên đi, thỏ gia lòng rộng người mập... phì phì phì... trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền mới đúng, không thèm so đo mấy thứ nhỏ nhặt với các nàng.
Lúc đang nói, Tần thọ chạy vào phòng mình, trông thấy trên tảng đá bên giường đặt một bát gỗ, dùng một cái lá thật to đậy lại, mở ra thì thấy bên trong rõ ràng là một khối thịt to, còn có mấy miếng hoa quả đã gọt vỏ, thoạt nhìn rất khéo léo.
Thế nhưng Tần Thọ mặt nhăn mày nhíu, bởi vì thịt này là Tần Thọ làm bữa sáng cho Hằng Nga! Kết quả nha đầu kia lại không ăn, giữ lại cho hắn hết...
Nghĩ đến Hằng Nga thường treo mấy lời này bên miệng:
-Ngọc Nhi, tuy rằng hoa quả và thịt ăn rất ngon, bất quá mấy thứ này không dễ kiếm, ăn hết rồi sau này sẽ không có nữa. Cho nên, chúng ta không nên xa xỉ như vậy. Hoa quế ăn cũng ngon lắm...
-Ngọc Nhi, chờ sau này ta có bản lĩnh, ta sẽ đi học nấu ăn, sau đó làm mỹ thực khắp thiên hạ cho em ăn, thế nào?
-Ngọc Nhi, em nói xem, thỏ nướng ăn ngon không?
-... -
Tần Thọ lắc đầu, xua hết suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, bẹt bẹt miệng nói:
-Nha đầu ngốc, thỏ gia ta hiện tại có bản lĩnh rồi, sẽ không để nàng mỗi ngày phải ăn hoa quế đâu! Chờ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ để nàng trải qua mỗi ngày đều hạnh phúc!
Ra khỏi phòng, ánh mắt Tần Thọ nhất thời sáng ngời, chỉ thấy trên bàn bày đặt một đống linh tinh, thoạt nhìn khá là quen mắt, lại gần nhìn xem, rõ ràng là một bó tỏi to!
Tần Thọ nhất thời vui vẻ, hắn đoán, hơn phân nửa hẳn là do Hằng Nga mang về, chỉ là mặc kệ ai mang về, hiện tại đã là của hắn rồi!
————————