Chương 117: Tâng bốc…
Long Hòe nhận mệnh, Thái Thái Nhạc khắp mặt kinh sợ.
Vào lúc này, Văn Khúc Tinh hỏi:
-Tần Thọ, còn ngươi?
Thái Thái Nhạc lập tức lên tiếng:
-Ta biết, hắn biết bị đến muộn, còn cố ý như không xảy ra chuyện gì, chầm chậm đi bộ đến!
Lông mày Văn Khúc Tinh nhíu lại, hỏi:
-Ngọc Nhi, chuyện thực sự là như vậy?
Tần Thọ thở dài nói:
-Tiên sinh, chuyện này sao có thể chứ?
-Ta một hơi chạy đến đây, dùng hết sức mọn mà chạy đến.
-Tin được ngươi sao? - Văn Khúc Tinh hỏi.
Tần Thọ lập tức rút tờ giấy xác nhận Thổ Địa đưa cho hắn trong Mãnh Thú Viên giao cho Văn Khúc Tinh, Văn Khúc Tinh xem xong, lông mày nhíu lại, không ngờ lại có người nói giúp Ngọc Nhi! Còn mẹ nó phóng đại nhân phẩm con thỏ này tốt, không trộm linh tinh… Trong lòng Văn Khúc Tinh hoài nghi: "Thổ Địa của Mãnh Thú Viên này đui chột từ khi nào vậy?"
Nhưng mà, không cần biết nói như nào, trong thư có nói việc Thái Thái Nhạc muốn bôi nhọ Tần Thọ, nhìn Thái Thái Nhạc rồi lại nhìn Tần Thọ.Văn Khúc Tinh đã có tính toán.
Thái Thái Nhạc không biết cái Tần Thọ cầm là gì, vẫn ở đó nói:
-Tiên sinh, những lời con nói là sự thật! Trên đường con gặp hắn, hắn chạy đến, nhưng đi rất chậm, căn bản không có gì là gấp gáp, còn muốn con đi chậm cùng hắn.
Kết quả, Văn Khúc Tinh bình tĩnh nói:
-Long Hòe, đánh Thái Thái Nhạc sáu mươi gậy! Bêu xấu đồng môn, tội nặng gấp đôi!
Thái Thái Nhạc điếng người, chuyện gì xảy ra vậy?
Long Hòe vỗ về Thái Thái Nhạc, đáp:
-Đi thôi.
Thái Thái Nhạc kêu lên:
-Ta không phục!
Tiếc là không ai quan tâm, Văn Khúc Tinh tiếp tục hỏi Tần Thọ:
-Tại vì sao ngươi tới muộn?
Vốn dĩ Tần Thọ tính nói là ngủ quên, nhưng Thái Thái Nhạc đều bị kéo đi đánh rồi, hắn phải tìm lý do khác mới được, sau đó hắn nói:
-Tối hôm qua ta ngủ ngon quá, mơ một giấc mơ, mơ thấy tiên sinh giảng bài, giảng rất hay. Ta không đành thoát mộng bèn ở lại nghe một lúc, kết quả là đến muộn.
Nghe xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, theo câu chuyện của con thỏ thối này, chẳng ai thèm tin.
Nhưng mọi người phải thừa nhận rằng, tâng bốc hơi quá rồi.
Quả nhiên, trên mặt Văn Khúc Tinh toàn là ý cười.
Thái Thái Nhạc tức giận nhìn Tần Thọ, giống như nói: “Sao ngươi lại có thể không có sĩ diện như vậy? Tiên sinh sẽ không bao giờ bị ngươi lừa bịp đâu! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Kết quả lại nghe thấy tiếng hừ mũi của Văn Khúc Tinh:
-Long Hòe, còn nhìn cái gì nữa? Lôi Thái Thái Nhạc đi đánh!
Long Hòe lập tức vâng lệnh, dẫn đi liền nghe thấy Văn Khúc Tinh đối với Thái Thái Nhạc rất nghiêm khắc:
-Sau này, phải noi gương theo Ngọc Nhi, phải siêng năng chăm chỉ, không được ngủ gật!
Thái Thái Nhạc nghe vậy, mắt như muốn rơi ra, hét lên:
-Vậy mà cũng được sao? Tiên sinh! Ngài đừng để Ngọc Nhi lừa!! Thật ra, ta trong mơ cũng nghe thấy tiếng giảng bài truyền đến!
-Bịa đặt nói dối, lừa dối sư môn, đánh thêm ba mươi gậy nữa! - Văn Khúc Tinh nói.
Long Hòe nhận mệnh, Thái Thái Nhạc khắp mặt là uất ức, sao lại thế này? Sao lại thế này? Không công bằng!
Nhưng mà vẫn bị Long Hòe đưa đi.
Văn Khúc Tinh liếc nhìn Tần Thọ nói:
-Ngọc Nhi, không mau vào lớp chuẩn bị vào học?
-Vâng! Tiên sinh!
Tần Thọ lập tức đáp lại, sau đó còn không quên quay ra nhìn Thái Thái Nhạc bằng ánh mắt vui vẻ, làm Thái Thái Nhạc hận đến muốn thiêu chết Tần Thọ.
Bỗng một tràng tiếng hét truyền đến, Tần Thọ thầm đếm số tiếng gậy và tiếng ‘a a’, sau chín mươi tiếng roi, Thái Thái Nhạc ôm lấy mông mình, không cam tâm trở lại, lúc sau đứng trước mặt Tần Thọ, như một tiểu thư khuê các bẽn lẽn đang tức giận.
Tần Thọ nhếch miệng cười:
-Rau Hẹ à, đừng nhìn ta như vậy, mau ngồi đi.
Nghe thấy chữ ngồi, Thái Thái Nhạc nghiến răng, ngồi ư? Bị ngươi cho ăn chín mười gậy, thử ngồi như thế nào?
Cuối cùng, Thái Thái Nhạc cũng không ngồi, chỉ đứng ở đó nghe giảng.
Hôm nay, có vẻ như Văn Khúc Tinh đã quên mất chuyện ngày hôm qua, hoặc là đang tính toán chuyện khác, dù sao thì cũng giống như người không có chuyện gì, tiếp tục giảng bài.
Văn Khúc Tinh không tiếp tục giảng về hành trình đi về phía Đông của Khổng Tử nữa, mà nghĩ một lúc, nói:
-Hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi nguyên lý của đất trời.
Tần Thọ nghe thấy, tai hắn dựng lên, hắn không thích nghe chuyện mấy hoa hòe này, nhưng đối với thế giới này, hắn còn rất tò mò.
Văn Khúc Tinh nói:
-Tu hành là gì?
Ngưu Đại Lực đáp:
-Bẩm tiên sinh, ta nghĩ tu hành là nghịch thiên, thoát khỏi xiềng xích của thế gian, trở thành thần thánh bất tử, ung dung tự tại.
Ngọc Nhi nghe đến đây, gật gù tán thành, kiếp trước hắn đọc không ít tiểu thuyết, những người có vẻ lí luận đều như thế này, hắn cũng âm thầm tán thành.
Kết quả Văn Khúc Tinh chỉ mỉm cười:
-Đại Lực, ngươi nói đây đều là những lời bàn luận của người thường. Trong mắt các ngươi, tu hành đích xác là phải nghịch thiên mới là tu hành. Nhưng mà ta muốn nói cho các ngươi, như vậy là sai lầm, lệch lạc.
Ngưu Đại Lực không hiểu.
Văn Khúc Tinh tiếp tục nói:
-Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, nghĩa là thiên địa công bằng cho muôn loài, dù là thần tiên hay phàm nhân đều xem như là cọng rơm.
Vì vậy thành tiên cũng tốt, phàm nhân cũng chẳng sao, trong mắt ông trời, đều giống nhau cả. Như vậy, dù ngươi thành tiên hay không thành tiên, trong mắt ông trời, có khác nhau gì sao? Tại sao lại ngăn cản ngươi? Không ngăn cản ngươi, ngươi sao có thể nghịch thiên?
Thánh nhân đã nói qua, lão thiên vô ý, vô tình, vô cảm, dù là bậc thánh nhân nào đi chăng nữa, đều không cao hơn cọng rơm, cái cỏ. Vì vậy, dưới thiên đạo là tự do thiên đạo, làm sao có thể quản cực hạn của tu hành là gì? Vì vậy, cái mà người ta gọi là chống lại trời đất chỉ là mơ tưởng.
Tần Thọ nghe đến đoạn bàn luận này, sững sờ ngay tại chỗ, nhưng khi nghĩ kỹ lại, có vẻ là đúng như vậy. Lão thiên cũng không làm cái gì người tu đạo, không quan tâm ngươi, không hỏi ngươi, mỗi ngày họ chỉ duy trì trật tự vốn dĩ của chính mình. Có lẽ, chẳng qua, còn có một đám ngốc nữa, ngày nào cũng nghịch thiên, muốn phá thiên, muốn chống đối ông trời.Chống mẹ ngươi đó! Có một xu quan hệ nào với trời nhà người ta chắc? Trời làm ngươi uất ức chắc!
Ngưu Đại Lực cũng chịu tiếp thu lời giảng của Văn Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh nói:
-Vậy nên, tu hành, không phải là nghịch thiên, mà ngược lại, nó là nhận ra chính mình, thừa nhận đất trời, đồng thời nó là quá trình thăng hoa, phát triển của chính bản thân. Chúng ta nhận năng lượng từ trời và đất, lĩnh hội nguyên lý của trời và đất, và sử dụng các quy tắc của nguyên lý để phát huy sức mạnh đạt được mục tiêu của mình. Đây là tu hành. Ai không hiểu, có thể hỏi lại.
Vừa nói xong, đám đông ai cũng giơ tay.
Văn Khúc Tinh đối với bài giảng ngày hôm nay cảm thấy rất thành tựu. Cuối cùng đám đồ chơi này cũng có chút giống đồ chơi rồi…
Nhưng mà lúc Văn Khúc Tinh đang đưa mắt nhìn xuống, thấy ai cũng giơ tay, riêng chỉ mình con thỏ thối kia không có chút động tĩnh nào? Cái mà hắn giảng, nó không làm cho tên này thấy hứng thú chút nào sao?
Cuối cùng Văn Khúc Tinh nói:
-Tần Thọ, ngươi muốn hỏi gì không?
Tần Thọ ngây ra, trong lòng nghĩ: Tiên sinh, có phải ngài bị ngốc hay không?
Hắn cũng không giơ tay, có nghĩa là không có gì thắc mắc rồi!
Thật ra, Tần Thọ có rất nhiều thắc mắc, nhưng mà những vấn đề này, hắn cơ bản quá kém, nên không biết phải hỏi gì. Giống như là, ngươi muốn tạo ra xe tăng, nhưng ngay cả chữ ngươi cũng không biết, chuyên gia yêu cầu ngươi nhận xét, ngươi nhận xét nổi sao? Hoàn toàn không có một chút manh mối nào!