Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 118: Mạch não của con thỏ

Chương 118: Mạch não của con thỏ

Chỉ là Văn Khúc Tinh đã hỏi, cũng không thể không trả lời được, vì vậy sau khi Tần Thọ vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất:

-Tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, nếu mọi người đều dựa vào việc lĩnh ngộ thiên địa để tiến bộ, vậy thì mấy tên hái hoa tặc kia, ngày ngày dựa vào việc song tu, thải âm bổ dương để tiến bộ, thế thì gọi là cái gì?

Vừa nói ra lời này, Thái Thái Nhạc trực tiếp cho Tần Thọ một cái liếc mắt, mắng:

-Cầm thú!

Tần Thọ cực kỳ tự giác đáp lại một câu:

-Hả...

Thái Thái Nhạc:

-...

Giờ phút này, cuối cùng Thái Thái Nhạc cũng biết được chỗ lợi hại của cái tên Tần Thọ này rồi, rất giỏi tránh đạn vào những lúc quan trọng!

Những người khác đều có vẻ mặt rất là kỳ lạ, Lý Trinh Anh lại càng thêm thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu, sắp nhét cả cái đầu xuống dưới bàn rồi.

Chỉ có Ngưu Đại Lực, Trùng Bát, tên nhóc đầu gỗ vẫn còn mang vẻ mặt tò mò.

Về phần ba chàng ngốc...

Khôi Nhị hỏi:

-Đại ca, con thỏ kia nói gì vậy?

Khôi Tam hỏi:

-Đại ca, hắn nói song tu là cái gì vậy?

Khôi Nhất:

-Câm miệng! Bớt nói lại, cho dù có nghe hiểu hay không, cứ giả vờ như là rất hiểu đi, để cho bọn họ bớt coi chúng ta là kẻ ngốc, nghe hiểu không?

-Đại ca anh minh!

Hai mắt của mọi người khẽ đảo, ba người các ngươi nói ngốc, còn cần phải giả bộ sao? Đã viết cả lên sau gáy rồi!

Vẻ mặt của Văn Khúc Tinh cũng đen sì, đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người hỏi vấn đề này, nhưng mà cuối cùng thì đây cũng là một vấn đề, hơn nữa còn cần phải có một câu trả lời. Vì vậy Văn Khúc Tinh vẫn kiên nhẫn giải thích:

-Cách song tu âm dương là một trong muôn vàn cách hiểu giữa trời đất này, cũng có người lĩnh ngộ theo cách này. Nhưng mà đây là một con đường bất chính, chắc chắn là không thể đi được lâu dài, sau này các người hãy nhớ lấy, đừng vì ham muốn hưởng thụ mà đi sai đường.

Mọi người rối rít gật đầu.

Lúc này, con thỏ trở nên tích cực, giơ móng vuốt của mình lên nói:

-Tiên sinh, ta vẫn chưa có hiểu lắm, vì sao nói là giống nhau, nhưng vẫn phải chia ra nhiều loại khác nhau như vậy?

Văn Khúc Tinh nói:

-Mọi người tu hành, là hấp thụ năng lượng của trời đất, biến nó thành năng lượng của bản thân. Mà loại chuyện song tu âm dương này, nhiều lúc, lại chính là thải âm bổ dương, hấp thụ năng lượng của người khác để cho mình dùng, có thể nói đây là chuyện hại người lợi mình. Loại chuyện như vậy, ngày ngày tích tụ thương tổn, tự nhiên là không được khuyến khích! Bây giờ đã hiểu tại sao chưa?

Mọi người nghe nói như thế, rất là đồng ý gật đầu, Tần Thọ cũng là như thế, nói thầm nói:

-Vốn đã không có nhiều muội tử, lại bị mấy kẻ không ra gì làm hại, đúng thật là tội ác tày trời mà!

Văn Khúc Tinh nghe nói như thế, hai mắt vừa đảo, quả nhiên, mạch não của con thỏ này không có giống với người bình thường...

Nhưng mà Văn Khúc Tinh vẫn hỏi một câu:

-Tần Thọ, ngươi nghe có hiểu không?

Tần Thọ nói:

-Đã hiểu, mấy tên dâm tặc kia là khách làng chơi, thải âm bổ dương, ngày ngày tích lũy thương tổn, tội đáng chết trăm ngàn lần! Nhưng mà chúng ta không giống như vậy, chúng ta là lấy trời đất để bổ mình.

Văn Khúc Tinh vuốt vuốt chòm râu nói:

-Chính là ý này... vừa nói chuyện, vừa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cảm khái trong lòng: “Giờ học hôm nay cũng không tệ lắm, rất thuận lợi.”

Vừa mới dứt lời lại nghe thấy con thỏ nhỏ kia nói:

-Thì ra là như vậy, mấy kẻ khốn nạn kia là đi chơi gái, năng lực thưởng thức quá thấp. Mà chúng ta lại là chơi thiên địa, trực tiếp chơi hàng ngày, cho nên chúng ta càng trâu bò hơn!

Phụt!

Văn Khúc Tinh vừa nhấp được một ngụm trà đã phun hết ra xa, đồng thời cầm một cây gậy lên, hét lớn một tiếng:

-Con thỏ chết tiệt kia, ta phải đánh chết ngươi!

Con thỏ nhanh chân bỏ chạy, mở ra bản lĩnh cao cường chạy thật nhanh!

Văn Khúc Tinh cầm thước đuổi theo sau lưng, vẻ mặt tức giận nói:

-Con thỏ chết tiệt kia, ngươi đứng lại đó cho ta!

Tần Thọ vừa chạy vừa cười, chạy được một lúc thì bắt đầu hát:

-Ha ha ha ha... ngươi không thể đuổi kịp ta đúng không? Ta chính là mạnh mẽ như vậy! Ha ha ha... ngươi không đánh lại ta đúng không, mau gọi ta là ba ba!

Văn Khúc Tinh tức giận tới mức vẻ mặt cũng đổi thành màu xanh đen.

Lúc này Long Hòe không nhìn nổi nữa, kêu lên:

-Tiên sinh, dùng phép đi!

Lúc này Văn Khúc Tinh với nhớ ra, mình có phép mà! Hắn đúng là bị con thỏ này làm tức giận tới mức hồ đồ rồi!

Vì vậy Văn Khúc Tinh nắm lấy năm ngón tay của mình lại trong không khí, nói:

-Hóa Khí Vi Lung!

Có một đám mây rơi xuống từ trên bầu trời, biến thành một cái lồng sắt loảng xoảng một tiếng giam Tần Thọ lại.

Tần Thọ đâm vào lồng sắt một cái rồi bị bắn trở lại, lăn vài vòng giống như một quả bóng thịt vậy.

-Thằng nhóc con kia, ngươi chạy tiếp đi? - Văn Khúc Tinh thở phì phò chạy tới, khiển trách.

Tần Thọ buông lỏng tay ra nói:

-Nghỉ ngơi một chút đã... tiên sinh, tại sao ngươi lại muốn đuổi theo ta? Chẳng lẽ ta có nói gì sai sao?

Văn Khúc Tinh nghe nói như vậy, vẻ mặt trở nên đen sì, nói gì sai sao? Hình như cũng không có nói sai. Nhưng mà những lời này có thể nói như vậy sao? Chơi thiên địa? Sao ngươi không lên trời mà chơi đi?

Văn Khúc Tinh nói:

-Ngươi ở lại đây tự kiểm điểm lại bản thân thật tốt cho ta! Không có tự kiểm điểm hẳn hoi, hôm nay không cho phép ăn cơm! Buổi tối cũng không cho phép về nhà!

Nói xong, Văn Khúc Tinh thở hồng hộc rời đi.

Long Hòe thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rồi rời đi theo.

Tần Thọ ngồi ở bên trong không nhúc nhích, lúc mọi người đi hết rồi, mới ngẩng đầu lên, giống như kẻ trộm mà nhìn chung quanh một chút, sờ sờ lồng giam bằng mây trước mắt, nhếch mép há miệng, để lộ ra hàm răng trắng nõn, miệng mở lớn, rắc rắc...

-Dùng thứ đồ chơi này để giam ông đây ta? Tâm tư ghê gớm thật... Tần Thọ gật gù đắc ý đi ra khỏi lồng sắt, cũng không có về Văn Khúc Cung, mà lại xoay người chạy ra bên ngoài.

Tần Thọ nhớ, lúc trước khi đang bay ở trên Thư Sơn, có một nơi có nhân khí rất mạnh, người đến người đi rất là náo nhiệt. Hôm nay đã có thời gian, cũng không có ai quản hắn, tự nhiên là phải đi dạo rồi.

Con người lượn qua lượn lại nửa canh giờ, Tần Thọ rẽ vào một cái hẻm nhỏ, chỉ thấy một con đường sầm uất, trên đường người đến người đi, có không ít người ngồi chồm hổm trên mặt đất bán đủ các loại sách khác nhau, còn có người đang bán một vài thứ đồ chơi cổ quái hiếm lạ.

Nhưng mà nhìn cách ăn mặc của những người này, thì chủ yếu đều là người đọc sách, chẳng qua là Tần Thọ không nghĩ ra, tại sao những người này lại không có đi đến thư viện học? Mọi người đều chạy ra đây dựng sạp bán hàng rồi đi dạo lung tung khắp nơi, sẽ không sợ bị tiên sinh bắt về hành hung một trận sao?

Tần Thọ cũng không hiểu rõ lắm, Thư Sơn thuộc trách nhiệm của ngoại viện, trừ Văn Khúc Cung ra, còn lại bên ngoài Văn Xương Cung đều là ngoại viện, ngoại viện có thầy giáo của mình, cũng có một số lượng lớn học sinh. Những học sinh này đều đến từ những gia đình tiên nhân ở tầng dưới cùng của Thiên Đình, những gia đình như vậy đều là nền móng của Thiên Đình.

Người đi học ở chỗ này, thời gian được tiên sinh dạy rất ít, đại đa số đều dựa vào việc tự học. Thư Sơn không thiếu nhất chính là đủ loại sách, nhưng mà cũng cần một chút yêu cầu mới có thể mượn xem, cho nên mới có cái chợ nhỏ làm thị trường giao dịch sách này, về sau lại dần dần phát triển, cũng bắt đầu có bán cả những thứ đồ khác.

Mà bên trong Văn Khúc Cung và Văn Xương, lại là do hai vị tinh quân Văn Khúc Tinh và Văn Xương Tinh tự mình dạy học, nói thẳng ra chính là chọn mấy đứa bé, có hứng thú dẫn theo để chơi đùa, coi như ứng phó cho xong việc mà thôi. Đồng thời, mấy đứa bé này, phần lớn là đều có lai lịch không tầm thường. Đương nhiên, con thỏ này là ngoại lệ...

Mỗi ngày Tần Thọ đều đi loạn ở trên đỉnh núi, tự nhiên là không biết được phong cảnh ở dưới chân núi.

Hôm nay thấy nhiều người như vậy, cho nên Tần Thọ không khỏi có chút kích động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất