Chương 116: Gương mẫu quốc tế
Rất nhiều người đều không quen ăn tỏi sống, nhưng ở kiếp trước Tần Thọ rất thích rất thích món này, tỏi chấm với tương, ăn bao nhiêu cũng không chán.
Hiện giờ đã có tỏi sống, còn khách sáo cái gì nữa? Một miếng thịt một miếng tỏi, ăn đến không ngừng lại được.
Ăn no uống say, Tần Thọ xoay người đến trường.
Hôm nay người đứng ở Nam Thiên Môn không phải Ma Lễ Thọ nữa, mà là một người không biết tên, cầm cây tỳ bà lớn, lúc trông thấy Tần Thọ, tròng mắt trợn sắp rớt cả ra.
Tần Thọ trông thấy thì: Ngươi trừng ta? Ta đây cũng trừng ngươi!
Vì thế hai người từ rất xa đã bốn mắt nhìn nhau, sau đó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng hai người gần như dán mặt vào nhau mới dừng lại.
Lúc này, Tần Thọ mới nghĩ ra, kẻ cầm tỳ bà hẳn là một trong bốn vị tướng của Ma gia, nhị ca của Ma lễ Thọ, Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương - Ma Lễ Hải! Người này hơn phân nửa là vì nguyên nhân Ma Lễ Thọ, nên mới nhìn hắn khó chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn nhìn con thỏ khó chịu, chẳng lẽ con thỏ nhìn hắn thì dễ chịu sao?
Một khắc sau, mắt Tần Thọ đã mỏi cộm, nhưng vẫn như cũ không động đậy.
Ma Lễ Hải thấy vậy cười lạnh một chút, có vài phần đắc ý, suy cho cùng, hắn đúng là không chút sứt mẻ!
Trên thực tế, trước khi Ma Lễ Hải đến đây, hắn chỉ biết con thỏ này khó chơi, hơn nữa đám người chống lưng cho hắn người này so với người kia còn khủng bố hơn, ngay cả người lãnh đạo cao nhất nhà bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Một khi đã như vậy, hắn tự nhiên cũng không muốn rước lấy phiền toái.
Nhưng đệ đệ nhà mình bị người ta bắt nạt, lại còn bị một con thỏ con bắt nạt, lòng hắn nuốt không trôi cơn tức này! Vì thế, Ma Lễ Thọ vừa mở miệng nhắc đến việc đổi ca làm việc, hắn liền chủ động đứng dậy, đổi ca cho Ma Lễ Thọ. Hắn thật muốn nhìn xem rốt cuộc con thỏ bắt nạt đệ đệ hắn trông ra làm sao! Đồng thời cũng xem thử xem có cơ hội nào không, báo thù giúp đệ đệ một chút.
Trong lòng có oán giận, ánh mắt nhìn con thỏ tự nhiên không thế nào tốt được, nhưng hắn không ngờ được con thỏ này lại dám đọ mắt với hắn, sao hắn có thể thua khí thế? Vì thế cũng trừng mắt nhìn lại, hiện tại, con thỏ làm cho rất nhiều thần tiên đau đầu này bị hắn trừng cho không dám nhìn thẳng nữa, tự nhiên có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Ngay lúc Ma Lễ Thọ đang vui vẻ, bỗng nhiên con thỏ kia nở nụ cười, sau đó chu cái miệng nhỏ, há ra thật to!
-Hà…
Con thỏ hà một hơi vào mặt Ma Lễ Thọ.
-Ọe...
Ma Lễ thọ chỉ cảm thấy một luồng hơi tỏi xông vào mũi, cỗ hương vị kia vô cùng dã man bá đạo, nháy mắt vọt vào trong khoang mũi hắn, đi vào trong phủ tạng, sau đó hắn bắt đầu không cầm được nôn ọe một trận. Trong lòng Ma Lễ Thọ mắng to: "Con thỏ chết bầm, ngươi ăn bao nhiêu tỏi vậy?"
Tần Thọ bĩu môi, vênh mặt, ngửa đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Đấu với ta? Hun chết ngươi!
Qua Nam Thiên Môn, cách thật xa, Tần Thọ trông thấy một cột đất dựng đứng ở bên ngoài vườn mãnh thú! Một Thổ Địa nho nhỏ ngồi bên trên một cây quải trượng, cặp mắt sáng như đèn pha, như hổ rình mồi đang nhìn chằm chằm khắp bốn phía.
-Thổ Địa công công, ngươi đây đang làm gì đấy? Tần Thọ tò mò hỏi.
Thổ Địa lầm bầm một tiếng nói:
-Trông chó! Ta không tin là ta nhìn chằm chằm như vậy, còn có chó dám ở dưới mí mắt ta vào trộm dã thú nhà ta!
Sau đó Tần Thọ liền nhìn đến một con gà Tây nhỏ lén lút từ trong rừng cây nhỏ phía sau Thổ Địa đi ra... hiển nhiên là nhóc con này lại đi phá phách động vật nhỏ!
Tần Thọ nhìn Thổ Địa trước mắt, lại nhìn gà Tây nhỏ đằng kia, yên lặng mặc niệm cho Thổ Địa này mắt mù ba giây đồng hồ.
Vì thế Tần Thọ phất tay với Thái Thái Nhạc đang lấm la lấm lét muốn trốn đằng xa kêu lên:
-Rau Hẹ, chào buổi sáng!
Thái Thái Nhạc vừa nghe, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.
Gần như là cùng lúc, Thổ Địa xoay người nhìn lại đây, nhướng mày hỏi:
-Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi vẫn còn ở đây thế?
Thái Thái Nhạc còn chưa kịp nói gì, Tần Thọ đã chạy đến, thân thiết ôm vai Thái Thái Nhạc, nói nhỏ:
-Ngươi tự mình lo liệu đi.
-Ta... nhiều nhất là phân cho ngươi một nửa, đừng nghĩ thêm một phân nào!
Trong lòng Thái Thái Nhạc nghẹn khuất, vì sao mỗi ngày đều đụng phải con thỏ chết dẫm này? Vì sao mỗi lần đều bị con thỏ chết dẫm này bắt tại trận? Rốt cuộc kiếp trước nàng đã làm gì con thỏ này? Sao đời này con thỏ lại gây họa cho nàng như vậy?
Tần Thọ nghe thế, vừa lòng nở nụ cười:
-Một lời đã định.
Nói xong, Tần Thọ kêu lên:
-Thổ Địa công công, Rau Hẹ và ta có hẹn ở đây, đang đứng chờ ta đó mà!
Thổ Địa dường như vẫn rất tín nhiệm Tần Thọ, gật gật đầu, sau đó dùng loại ánh mắt như thấy lũ ngốc nhìn hai người nói:
-Làm khó các ngươi rồi, chờ tới tận bây giờ.
-Có ý gì vậy?
Thái Thái Nhạc và Tần Thọ khó hiểu hỏi.
Thổ Địa nói:
-Chẳng lẽ các ngươi không biết là hiện tại đã qua giờ mão rồi sao? Các ngươi muộn học rồi!
-Cái gì?!
Rau Hẹ vừa nghe thì nhất thời nóng nảy, nhanh chân chạy đi!
Tần Thọ túm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng trở về:
-Gấp cái gì?
-Đã muộn rồi!
Thái Thái Nhạc kích động kêu lên.
Tần Thọ nói:
-Đúng vậy, muộn thì cũng đã muộn rồi, ngươi chạy nhanh hơn nữa thì có thể chạy thành không muộn sao? Nếu đã đến muộn, vậy thoải mái chút, đi chậm thôi.
-Quỷ mới tin ngươi!
Nói xong Thái Thái Nhạc bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên:
-Con thỏ, ngươi nghĩ như vậy là không tôn trọng quy củ, ta sẽ nói với tiên sinh, chắc chắn tiên sinh sẽ xử phạt ngươi thật nặng, ngươi chờ xem!
Tần Thọ không cho là đúng lắc đầu, thầm nói:
-Đứa trẻ đáng yêu, khờ dại như vậy, nhất định phải là một nam hài... đáng tiếc chính là có chút nữ tính.
Phù phù!
Thái Thái Nhạc chạy đến nỗi nhũn hết cả chân, trực tiếp trở mình ngã xuống đất, sau đó quay đầu lại giơ nắm tay, kêu lên:
-Con thỏ chết dẫm, ngươi chết chắc rồi! Ta phải đi trước bôi nhọ ngươi, để ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác!
Sau đó Thái Thái Nhạc nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tần Thọ bĩu môi, chịu tiếng xấu thay cho người khác? Hắn sợ sao? Không phải chỉ là ăn gậy thôi sao? Càng nhiều càng tốt!
Lúc này Thổ Địa chậm rì mở miệng :
-Thỏ con, đừng sợ, thái độ làm người của ngươi ta rất tin tưởng, đưa lá thư xin nghỉ của ta cho Văn Khúc tinh quân, giúp ngươi làm chứng. Nhân phẩm của ngươi cùng rèn luyện hàng ngày đều không tồi, Tiểu Phượng Hoàng kia lại không được. Hơn nữa, hành vi gài bẫy bạn cùng trường của nàng, ta cũng không nhìn được, ta giúp ngươi làm chứng, nàng là cố ý bôi nhọ ngươi!
Tần Thọ sửng sốt, còn có loại chuyện tốt thế này? Quả nhiên, làm người tốt, không đúng, làm con thỏ tốt, gương mẫu quốc tế, thời buổi này gương mẫu mới là có lợi sao!
Vì thế, Tần Thọ mỹ mãn cầm lá thư do Thổ Địa đưa, cười ha ha đi về lớp.
Đồng thời cân nhắc, về sau có phải nên ít hạ độc thủ chút...
Mà Thổ Địa đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bốn phía có chó xuất hiện không cũng không biết suy nghĩ của Tần Thọ, nếu biết, phỏng chừng có cả ý định muốn lập tức cắn chết hắn.
Tần Thọ tới Văn Uyển, bên ngoài Văn Khúc Cung, chỉ thấy Văn Khúc Tinh vẻ mặt tái nhợt không đứng được thẳng tắp ở kia, mà là vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế trên nhìn hắn, ở phía trước còn có Thái Thái Nhạc đến muộn.
-Hai người các ngươi hôm nay đến muộn, cho ta một cái lý do! - Văn Khúc Tinh hỏi.
Thái Thái Nhạc hơi sợ hãi, nói:
-Ngủ, ngủ quên...
-Ngủ quên? Thật sự coi quy củ của Văn Uyển chỉ là tờ giấy sao? Long Hòe, phạt Thái Thái Nhạc ba mươi gậy! Bây giờ Văn Khúc Tinh khôn ra rồi, không cho ăn nữa, trực tiếp đánh luôn!