Chương 120: Gừng càng già càng cay
Nói đến đây, Tần Thọ làm ra dáng vẻ đây chính là thiên hạ của lão tử.
Thầy bói cảm thấy thật tức cười... khụ một tiếng nói:
-Tại hạ có quy tắc là không quan tâm đến thân phận của đối phương. Đây cũng là quy tắc của phần lớn người xem bói... Kiếm sống bằng bản lĩnh, không hỏi chủ nhà.
Tần Thọ cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là... dòng chữ người này viết trên bàn!
Xem không đúng sẽ bồi thường gấp mười lần, đây mới là trọng điểm đó!
Vì vậy Tần Thọ nói từng chữ một:
-Ngươi đúng thật là có thể xem hả?
Thầy bói ngửa đầu nói:
-Đương nhiên là có thể xem!
Tần Thọ gật gật đầu nói:
-Vậy nếu như xem không đúng thì phải làm sao bây giờ?
Thầy bói đập bàn một cái, phấn khích mười phần nói:
-Bồi thường gấp mười lần!
Tần Thọ cũng đập bàn một cái nói:
-Được! Chỉ bằng lời này của ngươi, một trăm ngàn linh tinh đối với thỏ gia ta cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Thầy bói nghe vậy, rõ ràng khí thế cả người có chút yếu đi, chân cũng mềm nhũn theo, nhưng mà mấy chuyện đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, híp mắt nói:
-Chỉ có một trăm ngàn linh tinh, đúng thật là chuyện nhỏ.
Thầy bói không chắc chắn về thân phận của Tần Thọ, nhưng mà theo bản năng cảm thấy, con thỏ chết tiệt này là đang khoác lác, chưa chắc đã có nhiều tiền như vậy để xem bói, trước tiên cứ khoác lác với hắn đã.
Trong lòng Tần Thọ trợn mắt nhìn thẳng, lão già này, thật đúng là có thể khoác lác mà!
Nhưng mà Tần Thọ rất thích như vậy!
Vì vậy, Tần Thọ nói:
-Rất tốt, ngươi giúp ta xem xem điện thoại di động bảo bối có giá trị một trăm ngàn linh tinh của ta đang ở đâu?
-Được, tính cái này ra... ừ... hả? Điện thoại di động? Đây là cái loại pháp bảo gì vậy? Vẻ mặt thầy bói mờ mịt hỏi.
Tần Thọ nhe răng một cái, cười nói:
-Đây chính là một bảo bốt tốt, đời này của ta chỉ dựa vào nó để sống qua ngày. Truyền âm thanh, video đi được xa hàng nghìn dặm, ngắm muội tử, xem video, xem Nhật Bản... khụ, không có trò gì là không làm được. Tóm lại, ngươi đừng có mà nói nhảm, xem nhanh nhanh lên!
Hai mắt thầy bói vừa đảo nói:
-Ta ngay cả thứ đồ ngươi nói là gì cũng không biết thì xem thế nào được?
Tần Thọ nói:
-Ta đây mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã nhận giao dịch này, thì ngươi phải xem cho ta. Nếu như không xem được... hừ hừ.
Trong lúc nói chuyện, Tần Thọ lấy ra một nhánh cây, nhánh cây này là hắn tiện tay bẻ, dùng để làm cây tăm. Hôm nay trên người cũng không có thứ gì nhìn trông giống pháp bảo, vậy thì tùy tiện lấy ra để lừa gạt người vậy.
Thầy bói nhướng mày, nhìn dáng vẻ với khí thế hung hăng của con thỏ này, trong tay còn một nhánh cây nhỏ, chẳng lẽ cái nhánh cây này có gì đặc biệt sao? Nhưng mà với ánh mắt của hắn, cùng với việc dùng thần thức nhìn qua, thì đây chính là một cái nhánh cây bình thường mà thôi!
Nhưng mà, một nhánh cây bình thường, lại có thể khiến cho con thỏ này phấn khích đến như vậy? Từng hành động của con thỏ này, cũng không giống một tên ngốc, chẳng lẽ pháp bảo nhánh cây này đã đạt đến trình độ có thể trở về hình dạng ban đầu? Hắn không thể nhìn ra thật giả?
Thầy bói đến Thư Sơn lâu như vậy, gần như là đều gặp phải mấy con mọt sách, dễ dàng kiếm được một bộn tiền, còn chưa từng có gặp qua một tên thư sinh nào lừa dối khôn khéo gian xảo như ma quỷ này. Cho nên, hắn theo bản năng xếp con thỏ này vào một chỗ với đám mọt sách kia, tự nhiên là sẽ tin nhân phẩm của người đọc sách, sẽ không cầm đồ giả đến để lừa gạt hắn.
Kết quả là, con thỏ này chưa nói một câu nào, chính hắn đã tự nghĩ ra vô số khả năng ở trong đầu.
Nhưng mà trên mặt thầy bói vẫn là vẻ bình thường như cũ, thản nhiên nói:
-Con thỏ kia, nhánh cây này của ngươi có gì đặc biệt hơn người sao?
Tần Thọ cười ha ha nói:
-Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?
Thầy bói nhìn gương mặt tự tin của con thỏ này, vô cùng kiêu ngạo, còn có một chút phấn khích, dường như là rất mong chờ hắn giựt nợ, sau đó phát huy bản lĩnh của mình. Trong lòng thầy bói có chút bất an, híp mắt nói:
-Con thỏ kia, bản tiên ta từ trước cho tới nay khi xem bói đều phải giao tiền trước, sau đó mới xem bói.
Tần Thọ cũng không ngoại lệ, rung đùi đắc ý nói:
-Giao tiền trước, xem bói sau? Đây là làm ăn kiểu gì vậy? Ngươi sợ thỏ gia ta để cho ngươi xem xong rồi lại không trả tiền sao?
Trong lúc nói chuyện, dáng vẻ với khí thế của Tần Thọ vẫn hung hăng như vậy, giống như là thật sự tức giận.
Thầy bói có chút lúng túng, hắn thật sự là không chắc chắn rốt cuộc con thỏ này có lai lịch như thế nào, hắn tính xem thân thế của con thỏ này, kết quả lại là một khoảng mờ mịt, cũng không thể nhìn thấy gì cả! Càng tính không ra, hắn lại càng cảm thấy con thỏ này không đơn giản... ít nhất thì không phải là to mồm khoác lác.
Nghĩ đến đây, thầy bói nhướng mày nói:
-Vừa nãy lão phu bấm tay tính toán một chút, cái thứ điện thoại kia của ngươi không có ở trong Thư Sơn này, mà là đang ở trên Thiên Sơn của Địa Tiên Giới. Ngươi có thể lên đó tìm xem...
Tần Thọ nghe vậy, hai mắt cũng sắp đảo bay rồi, nói lời vô nghĩa, con hàng này thật đúng là ăn nói bừa bãi mà! So với hắn còn bịa đặt hơn!
Điện thoại di động ở đâu? Trong lòng Tần Thọ biết rõ, thứ đồ chơi kia ở trên trái đất đó! Làm sao có thể chạy tới Địa Tiên Giới này được?
Vì vậy Tần Thọ hét lớn một tiếng:
-Tên thầy bói kia! Ngươi coi ta là kẻ ngốc hả?
Thầy bói vẫn là dáng vẻ tiên nhân như cũ nói:
-Bản tiên xem bói, chưa từng mắc sai lầm. Con thỏ kia, nếu ngươi cảm thấy bản tiên đã xem sai, vậy ngươi thử lên Thiên Sơn tìm một chút đi, không tìm được, quay lại đây trách mắng bản tiên cũng không muộn. Ngươi cũng không có bằng chứng gì đã kêu la loạn lên, điều đó là không đúng.
Tần Thọ cười ha ha nói:
-Không đúng?
Tần Thọ đập bàn một cái nói:
-Điện thoại di động của thỏ gia ta đang ở nhà, ngươi lại nói với ta là nó đang ở trên Thiên Sơn? Có muốn đến Văn Khúc Cung với ta để nhìn cái thứ gọi là điện thoại di động một chút không? Xem không được, còn muốn lừa gạt ta? Thật sự nghĩ thỏ gia ta dễ bắt nạt phải không? Hôm nay ta sẽ để cho người nhìn pháp bảo lợi hại của ông đây để mở mang tầm mắt! Một mũi tên xuyên mây, thiên quân vạn mã cùng tới!
Thầy bói nhìn thấy con thỏ muốn ra đại chiêu, vội vàng kêu lên:
-Từ từ đã!
Tần Thọ làm gì có thứ gọi là pháp bảo, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, cho dù thầy bói không kêu lên, hắn cũng không có thứ gì để mang ra. Vì vậy thuận theo dừng lại, vẻ mặt tức giận nói:
-Ngươi muốn như thế nào?
-Cái này... ta bồi thường tiền là được chứ gì?
Sau gáy thầy bói đều là mồ hôi, hắn lừa gạt ở Thư Sơn, cũng không chỉ có một người, may mắn trúng đề một lần, trực tiếp bán mấy trăm bản cho đệ tử của cung Văn Xương bên này, một bản có giá một trăm linh tinh, tính ra, chính là thu được mấy chục nghìn linh tinh!
Thu được không ít thì tội cũng không phải nhỏ. Không phải là hắn sợ pháp bảo ở trong tay con thỏ kia, mà là sợ làm lớn chuyện, thật sự dẫn hai vị tinh quân Văn Khúc, Văn Xương đến thì hắn thật sự thảm rồi. Nếu mà dẫn tới sự chú ý của Thiên Đình, cuộc sống này lập tức sẽ trở nên không dễ chịu cho lắm.
Nhưng mà, bồi thường gấp mười lần một trăm nghìn linh tinh, có đánh chết hắn cũng không đưa, cho nên, thầy bói nói:
-Điện thoại di động ở trong tay ngươi bản tiên chưa từng được nhìn thấy vật thật, cho nên không thể tính theo giá cả bình thường cho ngươi. Chỉ có thể tính theo giá cơ bản, một trăm linh tinh. Ta không thể xem ra được, vậy bồi thường ngươi gấp mười, một ngàn linh tinh, thế nào?
Tần Thọ nghe vậy, trái tim bé nhỏ cũng đập nhanh theo, trái tim gào khóc kêu to, giàu to rồi!
Nhưng mà, bề ngoài, Tần Thọ lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, vẻ mặt khinh thường nói:
-Một ngàn linh tinh?
Thầy bói cũng là tên trộm thành tinh, hình như là nhìn thấy dấu vết, nhướng mày nói:
-Con thỏ kia, xưng hô như thế nào? Ngươi có thật là học sinh của Thư Sơn này?
Trái tim của Tần Thọ run lên, nói trong lòng, lão lừa gạt này quả nhiên lợi hại... Đang suy nghĩ xem nên cứu vãn tình thế như thế nào đây...
Đột nhiên trên bầu trời truyền đến một trận tiếng xé gió, trái tim của Tần Thọ và thầy bói đều bắt đầu trở nên căng thẳng?