Chương 121: Trường Giang sóng sau đè sóng trước
Thầy bói sợ đệ tử Văn Xương Cung tìm tới, Tần Thọ sợ Văn Khúc Tinh tìm tới, cho nên trái tim của hai người đều như bị treo lên.
Thầy bói la lớn:
-Con thỏ kia, ta chỉ có thể đưa cho ngươi tối đa hai ngàn linh tinh, có lấy hay không? Không lấy thì nhanh tránh ra!
Tần Thọ cũng gấp, đập bàn một cái, khiến cho thầy bói sợ tới mức tưởng là con thỏ này muốn nổi bão, kết quả lại nghe thấy nó nói:
-Mang ra đây cho ta xem xem!
Thầy bói theo bản năng lấy hai ngàn linh tinh ra ném lên trên bàn, nhưng mà lập tức phát hiện có điểm không đúng, sao con thỏ này lại vội vã như vậy?
Chỉ nghe con thỏ nói:
-Thấy ngươi thành khẩn như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa, đưa linh tinh đây!
Thầy bói làm một lão lừa đảo trên giang hồ liếc mắt một cái là nhìn ra sơ hở, cười lạnh nói:
-Ngươi có vấn đề... nếu ta không đưa cho ngươi thì sao?
Gần như là cùng lúc đó, một tiếng quát to truyền đến:
-Tần Thọ! Chạy đi đâu!
Thầy bói nghe vậy, gào thét trong lòng:
“Văn Khúc tinh quân?! Mẹ kiếp, ta cũng chỉ có lừa đảo ở Văn Xương Cung thôi, sao Văn Khúc tinh quân lại tới đây? Còn có, con mẹ nó, ta là một tên lừa đảo, cũng chỉ lừa gạt ít tiền mà thôi, sao lại biến thành cầm thú rồi? Văn Khúc Tinh này không có lịch sự chút nào cả! Một kẻ thô lỗ!”
Vì thế thầy bói không còn kịp cãi nhau với con thỏ nữa, nhanh chân bỏ chạy!
Kết quả lại thấy ống quần bị kéo lại, chỉ thấy một con thỏ đang ôm lấy bắp đùi của hắn, hơn nữa sức lực vô cùng lớn, cho lên trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể thoát được!
Mắt nhìn thấy đám mây ở phía trên bầu trời càng ngày càng gần...
Thầy bói tức giận hỏi:
-Con thỏ chết tiệt kia, ngươi làm cái gì vậy?
Tần Thọ hừ hừ nói:
-Không giao linh tinh ra đây, thì đừng hòng rời đi! Văn Khúc tinh quân ghét ác như thù, nếu người giống như ngươi bị bắt được thì sẽ bị chặt đệ đệ ra ngâm rượu uống!
Thầy bói theo bản năng cảm giác đũng quần mát mẻ...
Lúc này có tiếng nói của Văn Khúc Tinh:
-Tần Thọ, còn không mau qua đây nhận lấy hình phạt!
Thầy bói kêu khổ trong lòng:
“Ta làm sao lại là cầm thú? Sao vị tinh quân này lại có thể mắng chửi người khác không ngừng như thế? Không phải người đọc sách đều là người có văn hóa hay sao? Con mẹ nó, đúng thật là ít đọc sách cũng bị người đọc sách lừa, đám đồ chơi này đều không lịch sự một chút nào cả! Một tên lừa đảo ôm chân, một tên đứng từ xa mắng người, đúng là không có gì tốt đẹp hết!”
Thầy bói thấy trong lòng chua xót, vội vàng lấy linh tinh ra ném lên trên mặt đất:
-Con thỏ đáng chết kia, cho ngươi, mau buông tay ra!
Tần Thọ cũng biết không còn nhiều thời gian lắm, nhưng mà vẫn kêu lên:
-Mười nghìn, không có mười nghìn thì ngươi đừng hòng rời đi!
-Ngươi...
Thầy bói tức giận nhìn chằm chằm con thỏ, con thỏ cũng nhìn chằm chằm thầy bói.
Thầy bói thật muốn tát một phát đập chết con thỏ này, nhưng mà hắn biết, tinh quân đang ở ngay trước mặt, giết người ở trong Thiên Đình? Vậy thì hãy đợi để nhận lấy lửa giận của Thiên Đình đi! Cho nên, hắn không dám.
Rơi vào đường cùng, hắn ném ra một túi linh tinh nói:
-Con thỏ đáng chết kia, mau buông tay ra!
Kết quả hắn còn chưa có nói xong, ống quần đã nhẹ bẫng, con thỏ đã buông tay ra trước để đón lấy túi tiền. Hắn lại dùng sức quá mạnh nên ngã nhào một cái xuống đất...
Sau đó cũng chẳng để ý đến dáng vẻ nhếch nhác của mình, nhanh chân bỏ chạy!
Nhưng mà khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Văn Khúc tinh quân với khí thế mạnh mẽ không có đuổi tới, mà là đang đứng từ xa ở đằng sau lưng mắng to:
-Thằng nhóc kia, bảo ngươi phạt đứng ở bên ngoài, ngươi lại chạy tới đây đi dạo khắp nơi? Quay về với ta, phạt đứng ba ngày!
“Thằng nhóc con? Phạt đứng?”
Thầy bói làm một lão lừa đảo đạt tiêu chuẩn ngay lập tức ngửi thấy mùi không đúng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Khúc tinh quân nắm lấy cái tai của con thỏ kia xách cả người nó lên, vẻ mặt nghiêm nghị trách mắng:
-Tần Thọ, ngươi đã biết lỗi chưa? Quên đi, sau khi trở về, đánh ngươi tám mươi gậy lớn, ngươi có chịu phục không?
-Hả? Cầm thú... mẹ nó, cầm thú là gọi con thỏ kia mà!
Lão lừa đảo đột nhiên tỉnh ra, mình bị lừa rồi!
Nhưng mà càng khiến cho hắn cảm thấy tức giận chính là, khi Văn Khúc tinh quân xách con thỏ kia đi, cái nhánh cây pháp bảo mà lúc trước con thỏ kia cầm trong tay vẫn luôn mồm nói có bao nhiêu trâu bò, một mũi tên xuyên thẳng qua trời mây, gọi thiên quân vạn mã tới đã bị nó tiện tay ném đi!
Lão lừa đảo đến gần, nhặt lên, nhẹ nhàng bẻ một cái, rắc...
Một phát gãy làm hai!
Trong nháy mắt lão lừa đảo đã hiểu ra tất cả, hắn đây là bị lật thuyền trong mương, bị nghiệp quật mà!
-Con thỏ đáng chết! Mười nghìn linh tinh của ta!
Lão lừa đảo kêu rên tại chỗ, trái tim cũng đang rỉ máu...
Đúng lúc này, một tiếng gào giận dữ truyền đến:
-Thái Hư chân nhân, quả nhiên là ngươi! Vậy mà lại có thể đến cả Thư Sơn để lừa đảo, xem ra ta không lột sạch ngươi rồi treo ngược lên Nam Thiên Môn là không được!
Lão lừa đảo vừa nghe thấy, đột nhiên đứng dậy, kinh sợ hô lên:
-Đây không phải là tiếng của Văn Xương, mẹ nó! Là lão đầu trọc Vũ Khúc Tinh kia! Làm sao hắn lại tới đây?
Lão lừa đảo không dám dừng lại, nhanh chân bỏ chạy! Chạy được nửa đường thì lấy một đôi giày cỏ ra xỏ vào chân, ngay sau đó, trong nháy mắt từng bước bước đi được nghìn dặm, chân sau tạo ra một làn khói bụi, trong chớp mắt đã chạy mất dạng...
Bụi mù tản đi, một người đầu trọc vẻ mặt tức giận lau bụi trên mặt, mắng:
-Mẹ kiếp, lão già này chạy nhanh thật...
Tần Thọ cũng không biết tên của lão lừa đảo là gì, vào giờ phút này, hắn bị Văn Khúc tinh quân đặt lên trên bàn, cho ăn một bữa gậy lớn chát chát chát chát, đánh đến mức gào khóc kêu la thảm thiết...
Chát!
-Aaa!
Chát!
-A~!
Chát!
-Ôi...
Chát!
-Oa ha...
Trong phòng học của Văn Khúc Cung, Lý Trinh Anh với vẻ mặt sợ sệt hỏi Ngưu Đại Lực nói:
-Thật là dọa người mà...
Ngưu Đại Lực lắc đầu nói:
-Không sao đâu, học tập thật tốt, sẽ không đến lượt chúng ta bị đánh.
Lý Trinh Anh gật đầu theo...
Phía sau, Thái Thái Nhạc nghe thấy tiếng gào này, nghe đến mức mặt mày hớn hở, theo tiết tấu nhịp điệu, còn không quên nói thầm đôi câu:
-Tiên sinh cố lên!
Trùng Bát lại nhỏ giọng nói:
-Rau Hẹ, ngươi không cảm thấy tiếng gào của con thỏ này không thê thảm một chút nào sao? Nghe giống như là đang chơi đùa hơn...
Thái Thái Nhạc sửng sốt, cẩn thận nghe một chút, tiếng con thỏ kêu lên đúng thật là mười phần phấn khích, cũng không có một chút bi thảm nào.
-Nếu không thì chúng ta đi xem một chút?
Thái Thái Nhạc hỏi.
Trùng Bát động lòng, Ngưu Đại Lực cũng có suy nghĩ này, ngay cả Lý Trinh Anh thông minh nhất cũng ngẩng đầu lên, đầu gỗ thì trực tiếp gật đầu.
Ba chàng ngốc thì... đã đứng ở cửa ngắm nhìn thích thú...
Bên ngoài, Văn Khúc Tinh lại càng đánh càng buồn bực, hắn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, cho dù hắn có dùng bao nhiêu sức lực đánh lên trên cái mông béo mập của con thỏ này, thì cũng đều không bị làm sao một chút nào cả! Tăng thêm nguyên khí, nguyên khí đánh vào bên trong trong cơ thể con thỏ này, trong nháy mắt đều không thấy tăm hơi đâu...
Lúc vừa mới bắt đầu Văn Khúc Tinh còn không ngừng tăng thêm sức lực, nhưng về sau, hắn trực tiếp bỏ qua... bởi vì hắn phát hiện ra, không dùng nguyên khí, con thỏ này có da dày thịt béo đánh không biết đau. Sau khi dùng nguyên khí, cơ thể của con thỏ này giống như là một cái động không đáy vậy, đánh bao nhiêu nguyên khí thì khi đi vào đều sẽ biến mất trong nháy mắt.
Mà tiếng kêu thảm thiết của con thỏ này, nghe thế nào cũng giống như là cho hắn mặt mũi, con mẹ nó chỉ kêu có hai tiếng mà thôi!
Loại cảm giác này, Văn Khúc Tinh lớn như vậy rồi cũng chưa từng cảm nhận qua, cái loại cảm giác lúng túng, không được tự nhiên đó, càng nhắc lại càng thấy khó chịu.
Rất nhanh đã đánh xong tám mươi thước lớn.
Văn Khúc Tinh còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy con thỏ kia quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu nói:
-Tiên sinh, sao không đánh nữa vậy?
Văn Khúc Tinh híp mắt lại, nếu như có thể đánh đau con thỏ chết tiệt này, hắn cũng rất muốn đánh thoải mái, nhưng mà cách này không có tác dụng, hắn thật sự là không có nổi hứng thú. Vì vậy hừ lạnh một tiếng nói:
-Đã nói đánh ngươi tám mươi thước lớn thì chính là tám mươi thước lớn, ra cửa đứng phạt đi!