Chương 119: Lão lừa đảo VS tiểu lừa đảo
Dọc đường đi, Tần Thọ thấy giá cả của mấy thứ bày bán ở trên con đường này đều không thấp, nhất là sách vở, tùy tùy tiện tiện cầm một quyển sách lên cũng đều có giá thấp nhất là mười linh tinh! Lại nhìn các loại thức ăn ngon, cái gì mà vịt om sấu, móng chim sơn ca xào chua ngọt các loại đều có giá không rẻ, nhìn một ít thức ăn kia, nước miếng của Tần Thọ cũng sắp chảy ra rồi.
Không có cách nào, mặc dù gần đây thức ăn đã có chút cải thiện, nhưng cũng chỉ có thịt, không hề có cho thêm các gia vị như dầu muối tương dấm khác, hơn nữa chỉ có duy nhất một cách chế biến, mục đích là để cho con thỏ này càng ăn càng tham. Là một tên ăn hàng tiêu chuẩn đến từ Trái Đất mà nói, ăn, ăn ngon, đó tuyệt đối là một chấp niệm! Là một người Trung Quốc, ăn không ngon? Vậy đúng thật là ý trời cũng khó có thể tha thứ!
Mặc dù linh tinh là đơn vị tiền tệ cơ bản nhất, nhưng đối với người nghèo như Tần Thọ mà nói, mười viên linh tinh, cũng là một con số thiên văn.
-Tiền ơi... tiền ơi...
Tần Thọ vuốt cằm, trong lòng suy nghĩ xem làm như thế nào để kiếm tiền, đang đi bộ, Tần Thọ nhìn thấy sâu bên trong một con hẻm nhỏ ở ven đường, có một ông già đang ngồi, trên người ông ta mặc áo đạo sĩ, nhìn qua dáng vẻ rất có cốt cách tiên nhân, trước mặt đặt một cái bàn, trên bàn trải một tấm vải màu vàng, trên đó viết:
Xem trời, xem đất, xem sống chết! Xem không chính xác bồi thường gấp mười lần!
Tần Thọ tò mò, trên Tiên Giới này cũng có thầy bói? Nếu mà ở đây đều là thần tiên, ai sẽ đi bấm tay xem bói chứ? Huống chi, con hàng này còn không có bày hàng trên đường chính, hết lần này tới lần khác lại chạy vào trong ngỏ hẻm, lén lén lút lút mở sạp hàng, đây là chê kiếm được nhiều tiền, hay là không sợ chết đói đây? Mở sạp ven đường ở đây, không phải là có tấm lòng to lớn, thì chính là kẻ ngốc, hoặc là người này thật sự có bản lĩnh, trong lúc nhất thời, Tần Thọ có chút ngạc nhiên.
Lúc này, một tên thư sinh lén lén lút lút đi tới, nhìn chung quanh, xác định là không có ai đi theo hắn, trực tiếp đi thẳng vào trong ngõ hẻm, sau đó trên mặt hắn nở nụ cười chạy tới, ngồi ở trước bàn, hì hì nói:
-Thượng tiên, xem giúp ta một quẻ đi.
Vị thượng tiên kia lại không nhúc nhích, giống như là đi vào cõi thần tiên nào đó chứ không có ở đây.
Thư sinh vội vàng lấy ra một cái túi từ trong ngực đặt ở trên bàn.
Vốn là thượng tiên có cốt cách tiên nhân lại ngay lập tức mở mắt ra, nhanh chóng ôm túi tiền qua, sau đó tên trộm cười khà khà nói:
-Ai da, đây không phải là Văn đại tài tử sao? Hôm nay muốn xem cái gì đây?
Tần Thọ vừa nhìn, lập tức hết chỗ nói luôn, quả nhiên là có tiền là có thể sai bảo ma quỷ mà... thần tiên cũng không có gì hơn cái này.
-Thượng tiên, lần trước ngài tính đề cho ta thật sự trúng luôn, ta có trở về chuẩn bị, khi làm bài thi được điểm rất cao, được tiên sinh khen ngợi ở trước mặt mọi người. Có khi còn có thể có cơ hội đến Văn Xương Cung để học tập... nhưng mà trước mắt, bài thi tháng sắp tới, ngài xem... - Văn đại tài tử cười hì hì nói.
Tần Thọ nghe vậy lập tức hiểu ra, người này chạy tới đây là để xem đoán đề thi! Trong lúc nhất thời, Tần Thọ cũng có chút hâm mộ người của thế giới này, nếu như ở trái đất cũng có đại sư như vậy, không chừng hắn còn có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại học.
Tần Thọ đang suy nghĩ miên man, chỉ thấy vị thượng tiên kia cười ha ha một tiếng, lấy ra một tờ giấy từ dưới bàn đưa cho Văn đại tài tử nói:
-Lão phu tính được ra là ngươi sẽ đến đây hỏi vấn đề này, nên đã sớm chuẩn bị xong, cầm lấy đi.
Văn đại tài tử vừa nhìn, lập tức mừng như điên, liên tục cảm ơn:
-Cảm ơn thượng tiên! Cảm ơn thượng tiên!
-Đi đi đi đi. Gã thầy bói phất tay một cái, Văn đại tài tử nhanh chóng rời đi.
Chờ người vừa đi, thầy bói kia không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt như vừa nãy nữa, mà lấy túi tiền ra đổ lên trên bàn, trong lúc nhất thời, trên bàn phủ kín linh tinh màu đỏ!
Tần Thọ tính toán sơ qua một chút, trên bàn có khoảng ba mươi viên! Đưa một tờ giấy đổi được ba mươi viên, quả thật là kiếm bộn!
Thầy bói không nhịn được cười ha ha nói:
-Ha ha... phát tài! Tiền này thật dễ kiếm mà... đáng tiếc, lại phải đổi chỗ khác. Lần trước may mắn đoán trúng đề, nhưng mà lần này thì không biết được. Nhanh chóng rời khỏi đây thôi...
Trong lúc đang nói, thầy bói đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tần Thọ nghe vậy, cau chặt mày lại, vốn tưởng rằng hắn là một vị đại sư tài giỏi, hóa ra lại là một tên lừa đảo! Lá gan của tên lừa đảo này cũng quá lớn rồi, cho nên mới dám chạy đến chân Thư Sơn để lừa người, đúng là không biết sợ chết mà!
Cái tai lớn của Tần Thọ vung lên một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy vọt vào, hô to một tiếng:
-Thầy bói!
Thầy bói sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt mỉm cười, giống như là mới vừa rồi đều chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cười nói:
-Con thỏ kia, ngươi mà cũng muốn xem bói? Giá cả xem bói ở chỗ ta không phải là thấp đâu, giá thấp nhất là một trăm viên linh tinh, một viên cũng không thể thiếu.
Tần Thọ sửng sốt, vốn tưởng rằng tên thầy bói này sẽ hoảng hốt một chút, kết quả từ đầu tới cuối người này đều tỏ ra bình tĩnh, quả thật là giống như người không có chuyện gì vậy. Tần Thọ biết, lần này gặp phải một tên có da mặt dày rồi, nhưng mà nơi này là Thư Sơn, có mình hắn đi gieo họa là được, nhiều hơn nữa, vậy đây coi như là tranh giành chuyện buôn bán rồi!
Trong nháy mắt, Tần Thọ chỉ cảm thấy một luồng khí chính nghĩa dâng lên trong vở kịch này, trực tiếp biến bầu không khí trở nên thật khó chịu!
Ngươi còn muốn chơi? Vậy để ông đây chơi cùng!
Tần Thọ nhếch mép, nhướng mày một cái, dáng vẻ kiêu ngạo hơn người, dùng hai tay ôm ngực, ngẩng đầu, chậm rãi bước về phía lão đầu ở đối diện, vẻ mặt khinh thường, như là dáng vẻ của kẻ bề trên nhìn đám người phía dưới, thản nhiên nói:
-Một lần xem bói chỉ có một trăm linh tinh, ngươi còn không biết xấu hổ mà cố ý mở miệng nói giá không thấp? Một bữa cơm của thỏ gia ta đây cũng phải hơn số này!
Nghe nói như vậy, thầy bói rõ ràng sửng sốt, vốn tưởng rằng là gặp phải một con sủng vật, không muốn lãng phí thời gian, mở miệng ra giá cao hù dọa đối phương rời đi là được. Lại ngàn lần không ngờ tới, hình như con thỏ mập này không phải là một con thỏ bình thường, mà là một con thỏ có tiền! Con ngươi đảo một vòng, thẩm nhủ trong lòng:
Kiếm một khoản cuối cùng, làm một vố lớn rồi nhanh chóng rời đi là được.
Vì vậy thầy bói ngồi vững người lại, thản nhiên nói:
-Vị đạo hữu này, một trăm linh tinh này chẳng qua chỉ là phí ra mặt của thần tiên mà thôi, cái gọi là giá cơ sở, sẽ khác với lệ phí khi thu. Giá cả không thấp, ngươi chắc chắn muốn xem chứ?
Tần Thọ nghe vậy, con ngươi cũng sắp đảo bay ra ngoài rồi, lão bất tử kia, thật đúng là con mẹ nó biết lừa gạt mà! Nếu không phải là trước đó nhìn thấy người kia đưa cho hắn mười viên linh tinh, Tần Thọ chỉ nhìn mỗi vẻ mặt và dáng vẻ thần thông của lão đầu này, thì có lẽ Tần Thọ cũng sẽ tin chuyện hoang đường này của hắn!
Nhưng mà nếu đã biết lão già này chính là một tên lừa đảo, Tần Thọ cũng sẽ không khách khí, không phải là lừa đảo sao? Ai sợ ai chứ?
Vì vậy, Tần Thọ nhảy lên trên cái ghế ngồi, cũng không có ngồi xuống, mà là nhấc cái chân ngắn lên giẫm lên bàn, ra dáng một đại ca xã hội, khom lưng đến gần, nói:
-Thầy bói, ngươi cũng không hỏi thăm một chút xem thỏ gia ta là ai! Trên cái Thư Sơn này, sẽ không bao giờ có thứ mà thỏ gia ta không mua được! Nguyên tắc của thỏ gia ta chính là, không cần tốt nhất, nhưng chắc chắn phải đắt tiền nhất! Nhưng mà ngươi cũng đừng có lừa gạt thỏ gia ta, nếu không chỉ cần thỏ gia ta gầm lên một tiếng, ngươi chắc chắn sẽ không thể ra khỏi Thư Sơn!
Thầy bói nhìn con thỏ đang khoác lác ở trước mặt, hắn cũng không thể đoán ra được lai lịch của con thỏ này, lập tức hỏi:
-Thỏ đạo hữu, nên xưng hô như thế nào đây?
Tần Thọ vung móng vuốt lên, kiêu ngạo nói:
-Tên của ta là thứ có thể tùy tiện nói ra sao? Huống chi, không phải ngươi là thầy bói hả? Thử coi xem tên của ta như thế nào, chẳng phải là sẽ biết sao? Hơn nữa, ngươi tới Thư Sơn của chúng ta, cũng chưa từng nghe qua nơi này là do ai trông coi sao?