Chương 122: Không thể đề phòng.
-Vâng, tiên sinh! - Tần Thọ vui vẻ kêu lên.
Tám mươi gậy không đau không ngứa đổi lấy mười ngàn linh tinh, hắn tính thế nào thì chuyện này cũng chỉ lời chứ không lỗ.
Thế là Tần Thọ cười ha ha chuẩn bị chạy về phía Văn Khúc Cung.
Văn Khúc Tinh thấy vậy liền nhăn mày, nắm lấy tai con thỏ xách lên, hết sức nghiêm túc nói:
-Con thỏ, ngươi có thể cho ta chút mặt mũi không? Ngươi giả vờ đau không được à?
Tần Thọ nghe xong, sờ sờ cằm, sau khi suy nghĩ liền nhếch mép nói:
-Không thành vấn đề!
Sau đó Tần Hạo ôm mông, than khóc đi về phía Văn Khúc Cung...
Nhìn cảnh tượng này, Văn Khúc Tinh chỉ đành chịu... dạy học nhiều năm như vậy, không ngờ đây là lần đầu tiên hắn chủ động xin người khác giả vờ đau...
Nhìn con thỏ này, Văn Khúc Tinh bắt đầu đau đầu, đồng thời vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ một vấn đề: hắn có thể dạy dỗ con thỏ này thế nào ?
-Các trò ở đây nhìn cái gì? Đều không cần học nữa hả? Những gì ta dạy các trò đã nhớ hết chưa?
Văn Khúc Tinh nhìn đám người trước cửa, tức giận mắng.
Sau đó hắn nghe mọi người dè dặt nói:
-Tiên sinh, giữa trưa rồi, đến giờ nghỉ trưa rồi.
Văn Khúc Tinh liền đỏ mặt...
Thẹn quá hóa giận, Văn Khúc Tinh vung tay nói:
-Một đám không nghe lời như vậy, nhịn bữa trưa, lên lớp!
Thái Thái Nhạc đang đợi ai đó, vừa nghe xong, vẻ mặt trở nên đau khổ, đáng thương quay lại gian phòng.
Văn Khúc Tinh nhìn bộ dạng của những học sinh này, biết bản thân hơi quá đáng, sau khi vào học đường, Văn Khúc Tinh vỗ bàn nói:
-Các trò rất muốn tan học sao?
Cả lớp gật đầu...
Văn Khúc Tinh:
-Hửm?
Mọi người theo bản năng lắc đầu.
-Rốt cuộc có muốn tan học không?
Văn Khúc Tinh hỏi lại.
Có người gật đầu, có người lắc đầu, ba tên đại ngốc lúc đầu còn làm theo mọi người, lúc sau thì hoàn toàn ngơ ngác, thế là đầu họ quay tròn tại chỗ.
Văn Khúc Tinh nhìn cảnh tượng này, che mặt, hoàn toàn bất lực, dứt khoát nói:
-Tiếp theo, ta sẽ kiểm tra kết quả học tập của buổi sáng. Trả lời được câu hỏi của ta, có thể tan học ngay lập tức, không trả lời được thì phải ở lại đây, không được ăn cơm trưa.
Dứt lời, hắn liền thấy một đống đồ vật bay sượt qua mặt!
Trên người Văn Khúc Tinh dính một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, món đồ kia ‘choang’ một tiếng, vỡ tan tàn, là một chậu hoa.
Văn Khúc Tinh tức giận nói:
-Ai ném?!
-Thưa tiên sinh, là ta! Tiên sinh, tạm biệt!
Văn Khúc Tinh nghe thấy giọng nói này, trong lòng đau khổ, vừa quay đầu, quả nhiên chỉ nhìn thấy một cái mông mập mạp và cái đuôi ngắn ở trước mặt... con thỏ chết tiệt kia lại chạy!
Mấu chốt là... nó quả thực đã trả lời được câu hỏi của hắn, theo đúng quy định!
Văn Khúc Tinh muốn khóc... một bụng tức giận, hoàn toàn không tìm được đối tượng để trút giận.
Ngay lúc này, ba cái bàn bay tới trước mặt!
Văn Khúc Tinh nổi giận, vung tay một cái, ba cái bàn lơ lửng trên không, Văn Khúc Tinh vô thức hỏi:
-Ai...
Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói, Văn Khúc Tinh bỗng nhiên bĩnh tĩnh lại, nuốt hai chữ đó vào, không hỏi tiếp. Nhưng đôi mắt như bóng đèn quét về phía lớp học, chỉ thấy ba cái bàn trước mặt ba tên đại ngốc biến mất rồi...
Ba tên đại ngốc vẫn đang ở tư thế ném bàn, trong đó Khôi Nhất còn đang làm khẩu hình - là ta...
Văn Khúc Tinh đen mặt, đặt bàn xuống, lấy thước ra, giao cho Long Hòe nói:
-Ba người bọn họ, mỗi người ăn một trăm cây, không được dừng lại!
Ba tên đại ngốc nhìn thấy gậy, vô thức co đít lại, sau đó khóc nức nở nói:
-Tiên sinh, có thể đổi một cái không?
Văn Khúc Tinh gật đầu nói:
-Được, đổi cho bọn chúng một cây thước.
Ba tên đại ngốc:
-...
Không lâu sau, bên ngoài Văn Khúc Cung, trong nhà xí ở phía sau ngọn đồi hẻo lánh nào đó, vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng và tiếng kêu giận giữ của ba tên đại ngốc:
-Đệ ghét nhà xí!
-Đệ cũng ghét!
-Ta ghét đi ị!
-Đại ca anh minh!
…
Lại nói Tần Thọ xuống núi, hắn đi thẳng tới khu chợ nhỏ, bây giờ có tiền rồi, đến lúc nâng cao chất lượng cuộc sống rồi.
Tuy nhiên, điều khiến Tần Thọ buồn bực là mặc dù ở đây bán đồ ăn nhưng lại không bán những đồ dùng hàng ngày như dầu, muối, tương, giấm. Hầu như chỉ bán sách, mà ở đây cũng không có sách quý hiếm, chỉ có các loại sách như thơ văn, con đường trở thành quan, hắn không có hứng thú mua.
Hơn nữa giá cả cũng không thấp...
Tần Thọ đang xoay người thì thấy phía trước có một tiệm bánh bao mở cửa, tiểu nhị đứng trước cửa rao:
-Đến xem, đến xem, bánh bao thịt chim Hoàng Vĩ Tam Tinh đây! Bánh bao thịt chim Hoàng Vĩ Tam Tinh mới ra lò đây, ngoài thôn này ra, không có nơi nào có tiệm như thế này đâu!
Tần Thọ không biết bánh bao này có gì đặc biệt, nhưng tấm biển treo trước của tiệm làm hắn đau lòng, một lồng bánh bao một linh tinh!
Với giá này, Tần Thọ lập tức có cảm giác bọn họ đang đường đường chính chính ăn cướp!
Nhưng điều khiến Tần Thọ ngạc nhiên là tiểu nhị này có rao thế nào cũng không ai tới mua, hắn rao mãi cũng thấy chán nên không rao nữa, đứng trước cửa ngây người ra.
Tần Thọ thấy thú vị.
Hắn lại gần tiệm hỏi:
-Tiểu Nhị, bánh bao của ngươi bán thế nào?
-Nhìn tấm biển.
Tiểu Nhị chỉ tay lên tấm bảng.
Tần Thọ trợn tròn mắt, thái độ phục vụ kiểu gì vậy? Quá tệ!
Giá cả Tần Thọ biết lâu rồi, bây giờ hắn có tiền, hơn nữa hắn còn rất muốn nếm thử mùi vị của bánh bao này, quan trọng nhất là, hắn thấy hắn có tình người nên mới qua đây, nếu không có lương tâm hắn sẽ không qua.
Nghiến răng dậm chân, Tần Thọ mua hai lồng bánh bao, tiếp tục xuống núi.
Bên ngoài vườn Mãnh Thú.
Thổ Địa còn ngồi trên cột đá cao cao kia dán mắt vào lũ chó dữ để đề phòng chúng trộm đồ, Tần Thọ thấy vậy liền lắc đầu, trèo lên cột đá đưa bánh bao cho Thổ Địa rồi nói:
-Thổ Địa công công, ăn thử đi, bánh bao ở Thư Sơn mới ra lò.
Thổ Địa sững sờ, vậy mà lại có người tặng quà cho hắn? Vành mắt hắn ửng đỏ… nói với Tần Thọ:
-Con thỏ, cái này... sao lại có thể?
Tần Thọ xua tay vô cùng khí thế nói:
-Đừng khách sáo, hôm nay ta mới kiếm được tiền, có tiền rồi, mời ngài hai cái bánh bao có là gì. Nghe người bán nói, đây là bánh bao nhân thịt chim Hoàng Vĩ Tam Tinh gì đó, bên trong còn có rất nhiều cỏ linh, vì vậy giá đắt chết đi được, một lồng một linh tinh...
-Phụt!
Thổ Địa nghe xong liền phun miếng bánh bao ra thật xa.
Tần Thọ vội vàng hỏi:
-Ngài không sao chứ?
Thổ Địa nhăn mày kêu lên:
-Một linh tinh một lồng? Sao bọn hắn không đi cướp luôn đi? Quá xấu xa!
Tần Thọ buông tay ra nói:
-Đúng là xấu xa thật, nhưng còn có thể làm gì đây? Tiệm bánh bao đó gần Thư Sơn.
Thổ Địa hầm hừ nói:
-Ta không nói giá cả đắt, nếu bánh bao này được làm bằng chim Hoàng Vĩ Tam Tinh thật thì một linh tinh không đắt! Nhưng đây là cái rắm chó chim Hoàng Vĩ Tam Tinh, đây là thịt của một con Sí Uyên Nhất Tinh! Một linh tinh có thể mua được hơn một trăm con! Một con dài một mét! Vậy có thể làm được bao nhiêu cái bánh bao?
Tần Thọ nghe xong, tức giận nói:
-Thật sao?
Thổ Địa hầm hừ đáp:
-Dù ta chỉ quản lý vườn Mãnh Thú, nhưng Thổ Địa quản lý vườn Linh Thú là ca ca của ta! Ta lại không biết thịt gì có vị gì sao?