Chương 123: Bạn học của ông đây, ngươi không bắt nạt nổi (Thượng)
Tần Thọ nói:
-Chết tiệt, ta đi tìm hắn tính sổ!
Tiểu Thổ Địa cười nói:
-Đừng đi nữa, đi cũng vô tác dụng, bánh bao bị lấy mất rồi, ngươi cầm về cũng chẳng biết nói sao. Hơn nữa, mùi vị thịt chim Hoàng Vĩ Tam Tinh và chim Sí Uyên Nhất Tinh quả thật rất giống nhau, nếu không thường xuyên ăn thì cũng không nhận ra được sự khác biệt. Ngoài ra, phân biệt được cũng vô ích, nếu có thể bán hàng ở Thư Sơn được, ắt hẳn những người kia có lai lịch không thường, vậy tại sao phải bận tâm?
Vừa nghe thấy có chuyện phiền phức, mắt của Tần Thọ sáng rực lên. Hắn hiện tại nợ Văn Khúc Tinh không ít gậy đòn, mãi không đạt được mục đích là nguyên nhân chính khiến các tế bào bên trong khép lại, sau đó, hắn đã thừa cơ để đột phá tầng thứ tư của Bát Cửu Huyền Công.
Tầng thứ ba đã lợi hại như vậy, thật là mong chờ sự lợi hại của tầng thứ tư!
Tiểu Thổ Địa đột nhiên hỏi:
-Ngọc Nhi, ngươi chưa từng ăn chim Hoàng Vĩ Tam Tinh đúng không?
Tần Thọ cười cay đắng nói:
-Đi đâu để ăn? Nhà ta ở Mặt Trăng, khắp nơi đều khô cằn nứt nẻ, chỉ có cây hoa quế, còn không có dầu, muối, tương dấm mà để mua, ài…
Tiểu Thổ Địa nghe xong, giọng nói đầy kinh ngạc:
-Ngươi đến từ Mặt Trăng?
Tần Thọ gật đầu nói:
-Đúng vậy, mặc dù rất nghèo, nhưng cũng không đến nỗi sửng sốt vậy chứ?
Tiểu Thổ Địa lắc đầu nói:
-Ngươi thì biết cái gì? Mặt Trăng là một trong ba khu vực cấm không có Thổ Địa cai quản.
Tần Thọ sững sờ:
-Nghĩa là sao?
Tiểu Thổ Địa vừa ăn bánh bao, vừa nói:
-Mặc dù Thiên Đình được mệnh danh là thiên cung của các vị thần tiên, nhưng ngươi cũng biết rằng các vị thần tiên cũng phải sinh con đẻ cái, nên con cháu của họ cũng ở quanh đây. Những người này tụ họp lại, tập hợp thành một trấn, mở trường, lớp, chăm chỉ tu hành, mong nối gót tổ tiên để trở thành bất tử. Vì vậy, Thiên Đình cũng có gia tộc và môn phái, những việc trong gia tộc và môn phái nói chung do họ tự quản lý.
Tuy nhiên, các môn phái ấy sau này đều bị phế bỏ bởi một bức lệnh thư của Thiên Đình.
Ý định của Thiên Đình rất rõ ràng, tiên giới các ngươi có thể làm bừa được, nhưng ở Thiên Đình, chỉ có một kết cục, không môn phái hay thế lực lớn nào được phép xuất hiện.
Cũng có nghĩa là, Thiên Đình cũng sẽ có lúc mất đi, những người mãi mãi không thành tiên được, hoặc là những người có tiên phẩm mà không giữ được năm sao, đều bị âm phủ đem đi và đầu thai lần nữa.
Đây chính là tam quản.
Tam quản chính là phép tắc, tất cả những người sống trên Mặt Trăng căn bản không có ai quản lý! Thiên Đình vẫn một mắt nhắm, một mắt mở, còn luật địa phủ thì hoàn toàn không quản lý.
Nếu như chết tại Mặt Trăng, cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ chờ đợi niết bàn.
Đối với những gia tộc, môn phái… người sống ở Mặt Trăng, làm gì có ai đến đó…
Hơn nữa ta nghe nói, Mặt Trăng không yên ổn lắm, ngươi sống ở đấy, nên cẩn thận chút.
Tần Thọ nghe đến đây, nhếch miệng cười thầm: "Nơi đó mà cũng có chuyện không lành? Khá là tự do, đối với việc không yên ổn, ta không biết?"
Tần Thọ định rời đi, có vẻ như không muốn giải thích thêm lời nói của hắn cho lắm, Mặt Trăng vẫn còn rất yên ổn đâu...
-Không biết cũng tốt, ta cũng nghe người ta nói qua, không đúng cho lắm. Nhưng mà sống ở đó thực sự thoải mái nhưng không có nguyên khí thì con người không thể tu luyện được. chuyện tu hành này, nếu ngươi không tiến bộ thì chỉ có thụt lùi, e rằng thần tiên có ở đây thì cũng không có khả năng. Đây chính là lãnh cung của Thiên Đình, tồn tại thế gian của địa phủ… không có ai tự nguyện đến. Ngươi có thể sinh sống, tồn tại ở đây, người giỏi như thế nào cũng phải xấu hổ khi đứng trước ngươi. - Tiểu Thổ Địa cảm khái nói.
Tần Thọ nghe xong, mặt bất giác có chút hồng.
-Ngọc Nhi, ngày mai đến sớm chút, ta sẽ tặng cho ngươi một thứ đồ tốt. - Cùng lúc, Tiểu Thổ Địa nói.
Tần Thọ nghe xong, sững sờ một lúc, có đồ muốn tặng cho hắn? Tần Thọ chỉ vào mình hỏi:
-Tặng đồ cho ta?
Tiêu Thổ Địa cười đáp:
-Đúng vậy, tặng đồ cho ngươi, nhớ đến sớm, đến muộn thì không còn đâu.
Nói xong, Tiểu Thổ Địa nhảy khỏi cột đá đi vào rừng cây.
Tần Thọ nói vọng vào:
-Ngươi không trông chó nữa à?
Tiểu Thổ Địa vẫy vẫy tay nói:
-Lát nữa ta sẽ trở lại.
Tần Thọ gãi đầu, gãi mũi, không ngờ hắn chỉ báo ân một lần lại làm tiểu Thổ Địa tin tưởng, hắn đột nhiên phát hiện, làm một đứa bé ngoan cũng không tồi.
Tiếc là, một thân thể khủng khiếp này, chắc chắn rằng không thể sống yên ổn.
Haizz… cố gắng hết sức để làm hại những người đáng nên bị hại. Ừ, bắt đầu từ cửa hàng bánh bao! Tần Thọ lẩm bẩm, sung sướng chạy đi.
-Cái gì?
Một cái bánh bao đổi được một linh tinh? Quý vậy sao?
Lý Trinh Anh ngạc nhiên nhìn bánh bao cắn nửa trong lòng bàn tay.
Tiểu nhị ở khách điếm nâng mắt nói:
-Đây không phải là một loại bánh bao thông thường, được làm từ thịt lợn núi Cửu Dương. Đừng nói một cái bánh bao đổi được một linh tinh, một miếng bánh bao đổi được một linh tinh còn được nữa là.
Lý Trinh Anh nghe đến đây, lắc đầu:
-Không được, đây không phải mùi vị của thịt lợn núi Cửu Dương…
-Này! Cái tên nghèo này, không có tiền mà đòi ăn bánh bao của bọn ta, ăn xong không trả tiền thì cũng thôi đi, còn vu khống bánh của chúng ta là giả? Có phải bọn ta làm ăn nhỏ lẻ nên ngươi muốn bắt nạt ức hiếp, đúng không?
Cũng không thèm đi hỏi thăm xem đây là cửa hàng của ai!
Tiểu nhị của khách điếm thực sự tức giận rồi.
Lý Trinh Anh vốn dĩ ôn hòa và hơi nhát gan, bị tên tiểu nhị mắng, có chút sợ hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Lý Trinh Anh, tiểu nhị càng thêm náo loạn, la hét:
-Người đi đường ơi, lại đây mà xem, đều lại đây giúp chúng ta lấy lại công bằng!
-Tiểu nha đầu này ăn bánh bao của chúng ta xong không trả tiền, còn nói bánh bao của chúng ta không tốt! Trên thế giới này sao lại có kẻ trơ trẽn như vậy chứ?
Tên tiểu nhị la lên, không ít người đều nhìn trộm lại, xì xào bình luận.
-Này, Tưởng lão nhị lại bắt đầu bắt nạt người ta rồi.
-Không có cách nào khác, ai bảo hắn có một vị tổ tiên giỏi, còn là giảng sư Tam Tinh trong Văn Xương Cung, ai trong Văn Xương Cung cũng đều nói chuyện này. Miễn là không quá đáng quá, liệu ai sẽ quản hắn?
-Cũng đúng, miễn là không bắt nạt người của Văn Xương Cung, nếu bắt nạt người của Văn Xương Cung thì không biết hắn sẽ thành cái dạng gì.
-Thời thế khác rồi, nếu như trước kia Văn Xương Văn Khúc còn hợp lại, ai dám làm gì? Nhưng mà bây giờ khác rồi, cũng không biết hai người này làm sao, vẫn luôn hỗn loạn, học sinh của mình thì đánh nhau rất kinh khủng.
-Đúng vậy, từ trước đến nay, Văn Xương Tinh làm chủ Quan Vân, các thương nhân, thuật sĩ, nghiên cứu số mệnh.
Văn Khúc Tinh phụ trách dạy cờ vua, thư pháp các loại, thiên về gió và tuyết, nhân tiện, cũng có chút vận đào hoa, đồ đệ của Văn Khúc Tinh không ai còn độc thân. Nhưng mà chuyện này không có bất kì quan hệ gì với chúng ta, an tâm làm việc của chính mình, xem náo nhiệt là đủ rồi.
-Các vị, ta là học sinh của học viện Văn Xương Cung, các ngươi không phải học sinh của học viện sao?
Một học sinh của Văn Xương Cung tò mò lên tiếng hỏi:
-Tất nhiên không phải, núi Thư Sơn này không chỉ có học sinh, còn có tiên dân. Chúng ta là tiên dân, cũng chính ta con cháu của những đệ tử của 2 cung chưa rời đi. Ngươi là người mới đến sao?
-Đúng vậy, là tân sinh. Các ngươi nói là các đệ tử không thể rời khỏi núi Thư Sơn này, nghĩa là? Lẽ nào để rời khỏi ngọn Thư sơn này khó như vậy? - Tân sinh tò mò hỏi.