Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 124: Bạn học của ông đây, ngươi không bắt nạt nổi (Trung)

Chương 124: Bạn học của ông đây, ngươi không bắt nạt nổi (Trung)

-Khó ư? Ha ha, nếu không viết ra được văn chương gấm vóc, cả đời này đừng mơ tưởng đến việc xuống núi. Hàng năm đều có một đám đệ tử không tốt nghiệp được, vì thế đã bị giữ lại làm tạp dịch, đương nhiên cũng có một đám học sinh tài trí hơn người, sau khi học thành tài, lại không muốn xuống núi, nên ở lại làm giảng sư. Những người này ở đây kết hôn sinh con. Ngoài ra còn có rất nhiều người thường, những người này chính là tiên dân. Tiên dân cư ngụ ở nơi này, làm một ít buôn bán nhỏ nuôi sống bản thân, còn có thành Thư Sơn này nữa.

Tiên dân Giáp kiên nhẫn giải thích.

Một gã tiên dân Ất khác nói:

-Cũng không phải chỉ có một con đường này, ta nghe nói trong lịch sử có kẻ đánh...

-Khụ khụ, đừng nói chuyện này. - Tiên dân Giáp nhanh chóng ngắt lời tiên dân Ất, tiên dân Ất vội vàng câm miệng.

Tân sinh lại truy hỏi mấy câu, hai người đánh chết cũng không nói chuyện mình vừa nhắc đến nữa.

-Thì ra là thế, có thể vừa ra sinh ra đã ở thắng địa của người đọc sách, đúng là rất may mắn. - Tân sinh chỉ đành ngậm ngùi nói.

-Không phải tất cả mọi người đều thích đọc sách đâu, nỗi khổ bị buộc phải đọc sách ngươi không hiểu được. Mà ở thành Thư Sơn, không đọc sách thì chắc chắn không có lối ra, chung quy cũng chỉ là một đống xương khô, ài... - Mấy tiên dân nói đến đây thì thở dài một tiếng, ý tứ có mấy phần bất đắc dĩ.

Lúc này, Tưởng lão nhị lại hô lên:

-Tiểu nha đầu, ăn bánh bao của ta mà không trả tiền, chẳng lẽ là bắt nạt Tưởng gia ta không có người sao?

Lý Trinh Anh vội vã lắc đầu nói:

-Không phải...

-Không phải, thế thì ngươi trả tiền đi!

Tưởng lão nhị duỗi tay ra, ngẩng cao đầu, rất có phong phạm nếu ngươi không chịu đưa, ta sẽ ra tay.

Lý Trinh Anh lắc đầu nói:

-Không phải, ngươi nói là nếm thử, ta mới...

-Mới cái gì mà mới? Nếm thử thì không phải trả tiền sao? Ta đâu có nói là ăn thử miễn phí! Đưa tiền đây!

Tưởng lão nhị hùng hổ dọa người từng bước tiến lại gần, Lý Trinh Anh theo bản năng lui về phía sau.

-Hắn không sợ đá phải tấm sắt à? - Tân sinh khó hiểu hỏi.

-Không đâu, ánh mắt của Tưởng lão nhị rất độc ác. Nữ hài tử này quá hiền lành, cũng đáng đời bị bắt nạt. Người đọc sách phải có chính khí của người đọc sách, chỉ cần vẫn đúng nguyên tắc thôi, không sợ trời không sợ đất mới là đúng. Nàng yếu đuối như vậy, chắc chắn là sẽ bị bắt nạt.

Tiên dân Giáp nói.

Tiên dân Ất cũng gật đầu đồng tình:

-Đúng vậy, Tưởng lão nhị đúng là nổi tiếng lòng dạ hiểm độc. Cũng không biết cái gì gọi thương hương tiếc ngọc, hơn nữa cô gái này ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, lại rất lạ mắt, chắc chắn là tân sinh không cần nghi ngờ. Tân sinh của nội viện có bối cảnh hùng hậu, luôn luôn cao ngạo khinh thường làm bạn với đệ tử ngoại viện, cho dù là thời gian đi học, cũng chỉ hoạt động ở trong khu vực nội viện, tan học thì đều trở về nhà mình tu hành công pháp hoặc phép thần thông. Làm sao có thời giờ loanh quanh ở đây?

Những người đó, bình thường sẽ học hai ba năm, học kinh thi lễ nghi rồi đi mất, không một ai thật sự có suy nghĩ sẽ tiến xa trên con đường đọc sách cả.

Có thể xuất hiện ở thành Thư Sơn này của chúng ta, cơ bản đều là đệ tử ngoại viện. Những đệ tử đó, có trêu chọc cũng không sợ rước lấy phiền phức...

Tiên dân Bính nói:

-Tưởng lão nhị cũng chỉ dám bắt nạt tân sinh thôi, vả lại hắn chưa bao giờ trêu chọc đến đệ tử Văn Xương Cung, có thể bị hắn bắt nạt chắc chắn là đệ tử ngoại viện của Văn Khúc Cung. Như vậy, dù cho sự việc có ầm ĩ đến đâu, Văn Xương tinh quân cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi... thậm chí còn làm chỗ dựa cho hắn.

Tiên dân Giáp gật đầu nói:

-Chính xác, mấy năm nay bởi vì nguyên nhân là Tưởng lão nhị, đệ tử Văn Xương Cung đúng là chiếm được không ít lợi khiến bọn hắn ngày càng ngạo mạn rồi.

Tân sinh khó hiểu nói:

-Nơi này chính là Thư Sơn, lẽ nào hai vị tinh quân không biết những hành vi của hắn sao? Cứ tùy ý hắn làm vậy?

-Theo lý thuyết, không có khả năng tinh quân không biết, chỉ là bọn họ quả thực không để ý đến. Cũng không biết là do Tưởng lão nhị có chống lưng mạnh hay là thế nào khác. Chúng ta chỉ là một tiên dân nho nhỏ, sao có thể hiểu được suy nghĩ của thượng tiên? - Tiên dân Ất nói.

Tân sinh im lặng...

-Mau nhìn kìa, lão đại và lão tam Tuởng gia đến đây, hê hê, bây giờ có lẽ là có trò hay xem rồi!

-Hai người này cũng không phải là đèn cạn dầu... sợ là chuyện hôm nay sẽ ầm ĩ lắm đây.

Tân sinh nghe vậy, đi qua xem, chỉ thấy này hai người một thì cao to lực lưỡng, một thì vóc người nhỏ nhắn tay cầm chiết phiến, dáng vẻ thư sinh nhu nhược, trông như một tú tài, nhưng đôi mắt lóe lên hàn quang, vừa thấy là biết không phải người dễ trêu chọc.

Từ rất xa, tráng hán Tưởng lão đại đã hét lên:

-Ở Thư Sơn này, ai chẳng biết hàng bánh bao của Tưởng gia chúng ta uy tín nhất? Cô nương này há miệng ra là nói bánh bao của người ta không tốt, vậy là không đúng rồi.

-Từ xưa đến nay, giết người thì đền mạng, mua đồ thì phải trả tiền, vô cùng hiển nhiên. Ăn bánh bao không trả tiền, là muốn làm ra chuyện gì đây? Từ khi nào mà người của Văn Khúc Cung không cần thể diện như vậy? - Nam tử dáng vẻ tú tài đứng ra, thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Lý Trinh Anh càng lúng túng, vội vàng lắc đầu:

-Ta không có...

-Không có thì trả tiền đi, trả tiền rồi, còn ai nói ngươi không đúng nữa? Nếu như không, ăn bánh không trả tiền, ha ha... đừng trách chúng ta cáo trạng với Văn Khúc tinh quân bên đó! - Tưởng lão nhị quát to.

Một số đệ tử ngoại viện Văn Xương Cung cũng hùa theo, trong lúc nhất thời, Lý Trinh Anh xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nắm tay nhỏ nắm chặt, đôi mắt to ầng ậng nước như thể lúc nào cũng có thể khóc được.

Đúng lúc này, trên bầu trời, Văn Xương tinh quân râu dài ba thước ngồi đối diện với Văn Khúc tinh quân tuấn tú trên một đám mây trắng.

Văn Xương tinh quân cười ha ha nói:

-Văn Khúc Tinh, đã sớm nói với ngươi rồi, thứ người đọc sách theo đuổi chính là tinh thần bất khuất đầu đội trời chân đạp đất, nhất định phải có khí phách! Nhìn xem đệ tử của ngươi kìa, một đám đều yếu đuối dễ bắt nạt như vậy... ây... thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

Văn Khúc tinh quân cả giận nói:

-Ngươi cũng biết trong ngực phải có chính khí, có chính khí không phải là để ngươi kiêu ngạo đi bắt nạt người khác, mà bản thân phải tự mình chính trực, không làm chuyện xấu. Nhìn đệ tử của ngươi xem, mấy năm nay đều là cái thứ gì!

Văn Xương tinh quân nghe xong, nhất thời phát hỏa:

-Cái thứ gì? Tốt xấu gì thứ ta dạy ra đều là người, ngươi xem thứ ngươi dạy là cái gì? Nào là rùa, thỏ, gà... ngươi còn dám nói ta? Ta quản lý các quan trên Thiên Đình, nếu là tất cả mọi người đều yếu đuối, không có kế hoạch, sao có thể trị quốc?

Văn Khúc Tinh bĩu môi một cái, nói:

-Lời nói vô căn cứ, thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân bất chính sớm muộn gì cũng là tai họa! Người tài giỏi trị quốc chân chính, là không làm mà vẫn trị vì được, làm tấm gương tốt, lôi kéo người trong thiên hạ một lòng hướng thiện, hướng chính. Mà không phải là làm mấy trò hề bắt gà trộm chó! Đệ tử của ngươi, bán bánh bao giả hãm hại lừa gạt người khác mà ngươi cũng mặc kệ không quản sao? Nếu ngươi không quản, vậy ta quản!

Văn Khúc Tinh thấy đệ tử nhà mình bị bắt nạt, không thể ngồi yên không quan tâm, muốn đi xuống.

Văn Xương tinh quân nhanh chóng giữ chặt Văn Khúc tinh quân lại nói:

-Văn Khúc Tinh, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, ngươi đã quên ước định khi trước sao? Nếu lúc này ngươi đi xuống, nghĩa là không muốn tuân thủ lời hứa? Hơn nữa, chuyện của đệ tử thì để cho chúng nó tự giải quyết đi, đây cũng là để cho cuộc sống của bọn chúng tăng thêm chút trải nghiệm. Chỉ có trải qua đau khổ, nội tâm mới có thể dần trưởng thành, trở nên cường đại. Cái gì ngươi cũng muốn nhúng tay vào, ngươi có thể theo chân bọn chúng cả đời sao?

Văn Khúc Tinh nghe vậy, dừng bước, tuy rằng hắn biết, Văn Xương Tinh chỉ vì không muốn để hắn nhúng tay vào mà tìm một đống lý do.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, mấy lý do đó nói rất đúng...

Đúng lúc này, Văn Khúc Tinh mắt sáng lên, ôm một bụng ý đồ xấu xa nói:

-Được, đấy là ngươi nói nhé, chúng ta đều không nhúng tay, xem bọn chúng có thể ầm ĩ đến mức nào.

-Đó là điều tất nhiên! - Văn Xương tinh quân nở nụ cười.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất