Chương 125: Bạn học của ông đây, ngươi không bắt nạt nổi (Hạ)
Gần như cùng lúc, bên ngoài đám người vang lên một giọng nói âm dương quái khí:
-Ai nói muốn đi cáo trạng với Văn Khúc Tinh đó? Đến đây nào, tiến lên trước một bước, để cho thỏ gia ta nhìn xem nào!
Nghe thấy giọng nói này, ba huynh đệ Tưởng gia đều rất ngạc nhiên, giọng nói lạ lẫm, hẳn là người của Văn Khúc Cung mới đúng. Nhưng đệ tử Văn Khúc Cung đều học thi từ ca phú, một đám thích giảng đạo lý, tình tình yếu đuối lại đơn giản, không hề có khí phách như vậy. Ba người hơi nghi hoặc, nghe tiếng nhìn qua, nhất thời ngạc nhiên, thế mà kẻ đến đây lại không phải là người, mà là một con thỏ!
Tưởng lão nhị vừa trông thấy thì vô cùng vui vẻ, nói khẽ với Tưởng lão đại và Tưởng lão tam:
-Đại ca, tam đệ, ta biết con thỏ này. Trước đây từng đến mua bánh bao, ta dùng thịt Sí Uyên Nhất Tinh thay cho thịt Hoàng Vĩ Tam Tinh, hắn ăn hết mà không phát hiện ra. Hiển nhiên cũng chỉ là một thằng nhóc chưa từng trải đời, không có lý lịch gì.
Tưởng lão đại và Tưởng lão tam nghe xong, trong lòng lập tức yên tâm, một đám lạnh nhạt nhìn con thỏ này, nhỏ giọng nói:
-Con thỏ này cũng béo lắm, làm nhân bánh bao, mùi vị chắc chắn rất ngon.
Sau đó ba người cùng phá ra cười xấu xa...
m thanh câu nói tiếp theo của ba người không nhỏ, mọi người đều nghe được rành mạch, biết ba tên này là đang khiêu khích.
Vốn dĩ Lý Trinh Anh nghe được giọng nói của con thỏ thì rất kích động, cuối cùng cũng có người nhà mình đến giúp bản thân nói chuyện rồi, thật cảm động...
Nhưng lúc vừa thấy kẻ đến là con thỏ, nhất thời có chút thất vọng nho nhỏ, dù sao nhìn bề ngoài con thỏ này không giống như biết phép thần thông gì, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là không đủ mạnh... nàng còn hơi lo lắng con thỏ sẽ bị đánh.
Vì thế, Lý Trinh Anh thật thà lần đầu tiên lấy hết dũng khí, đứng trước mặt Tần Thọ, nói:
-Các ngươi không được nói Thỏ Thỏ như vậy...
Tần Thọ nghe thấy thế, tự dưng lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Hắn đến để gây sự mà... khụ khụ, đến ra mặt giúp em gái đó! Sao lại biến thành được bảo vệ rồi? Hơn nữa cách xưng hô hình như không đúng lắm. Hắn là Thỏ gia, không phải Thỏ Thỏ! Cái xưng hô Thỏ Thỏ này, rất giống loại hàng bị hầm trong nồi...
Vì thế Tần Thọ vội ho một tiếng, nói:
-Trinh Anh à, sau này gọi ta là Thỏ gia, không phải Thỏ Thỏ.
-Được, Thỏ Thỏ. Thỏ Thỏ, ngươi chạy mau, bọn họ là người xấu. - Lý Trinh Anh nói.
Tần Thọ rơi lệ đầy mặt, hắn phát hiện, mạch não của phụ nữ đều được cố định rồi, Hằng Nga cũng không bao giờ gọi tên của hắn, cứ luôn gọi là Ngọc Nhi.
Nhìn tình hình này, nha đầu kia cũng chỉ biết gọi Thỏ Thỏ...
Tần Thọ không muốn cãi vã vào lúc này, dù sao cũng không thể nói lại các nàng.
Vừa nghe đến người xấu, Tần Thọ liền vui vẻ, cười nói:
-Người xấu? Ở trước mặt thỏ gia ta có người xấu? Con bà nó, người xấu ở đâu vậy? Muốn giành bát cơm à? Chuyện này đúng là không thể nhịn được!
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt đã nhiều ra ba ngọn núi nhỏ, bóng râm nháy mắt nuốt chửng con thỏ, ba người, ba đôi mắt cười xấu xa, giương miệng, giống như ma quỷ bất cứ lúc nào cũng muốn ăn tươi con thỏ. Đồng thời cũng dùng biểu cảm tiêu chuẩn của người xấu, chứng minh bản thân chính là người xấu.
Tưởng lão nhị cười ha ha nói:
-Ái chà, từng nghe nói đến anh hùng cứu mỹ nhân, chưa từng nghe nói có con thỏ tự dâng lên miệng. Làm sao đây? Bé gái này ăn bánh bao của chúng ta không trả tiền, ngươi chuẩn bị bán thịt gán nợ sao? Ta phải nói với ngươi trước, thịt thỏ không đáng tiền. Một thân thịt này của ngươi, miễn cưỡng thì đủ tiền một cái bánh bao, ngươi muốn tự mình lên thớt nằm, hay là muốn mấy huynh đệ ta đích thân ra tay?
Lý Trinh Anh nghe thế, nhất thời nóng nảy, đang muốn tiến lên.
Lại phát hiện, có người còn nhanh hơn so với nàng!
Chỉ thấy hai cái tai to của con thỏ kia dựng thẳng lên, ngẩng đầu, kêu lên:
-Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho thỏ gia nghe một chút!
-Ha ha... thỏ con đừng vội. Thế nào? Ngươi còn muốn cắn người sao?
Tưởng lão đại cười ha ha nói.
Tần Thọ mài mài hàm răng trắng muốt, cười ha ha nói:
-Thỏ gia ta mà cắn người, sợ là ngươi sẽ khóc.
Tưởng lão đại cười càng to hơn:
-Ôi chao, ta lại sợ quá cơ, ha ha...
Cùng lúc đó, trên trời, hai vị tinh quân ngồi xếp bằng đấu mắt trên một đám mây trắng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trừng mắt nhìn nhau nửa buổi, Văn Xương tinh quân lầm bầm nói:
-Văn Khúc Tinh, đây là con thỏ Ngọc Đế bảo ngươi chiếu cố? Đã nhiều ngày như vậy, xem ra ngươi cũng không dạy ra được gì nhỉ...
Văn Khúc Tinh hừ lạnh nói:
-Đấy là ở chỗ ta hắn còn có thể học được chút bản lĩnh. Để hắn đến chỗ kia của ngươi, sợ là cái gì cũng không học được.
Văn Xương tinh quân cười ha ha nói:
-Sao thế được? Thực lực của ngươi không được, liền cho là ta cũng giống ngươi sao? Cái gì gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, điệu bộ nhu hòa kia của ngươi đã lỗi thời rồi. Ta tin chắc, không dùng gậy đánh không thể dạy ra học sinh! Nhìn xem đi, mấy năm nay có bao nhiêu học sinh nhập học Văn Xương Cung? Có bao nhiêu người đạt được thành tích? Nhìn lại Văn Khúc Cung các ngươi, phỏng chừng qua vài năm nữa, cũng không còn được mấy người đâu? Phong hoa tuyết nguyệt chung quy đều là chuyện nhỏ, võ công, công danh lợi lộc mới là mục tiêu mà mọi người theo đuổi.
Văn Khúc Tinh lắc đầu nói:
-Ngươi quá coi trọng mấy thứ này, trong mắt ta, thiên hạ nằm trong lòng bàn tay không bằng một chén rượu trong vò; phú khả địch quốc không bằng một niềm vui nho nhỏ trong lòng. Đệ tử của ngươi có lẽ ai cũng có con đường làm quan suôn sẻ, nhưng lòng dạ đệ tử của ta không thích gò bó, không bị ta dẫn đi lệch đường, một đám chúng nó sống tiêu diêu tự tại, sống đúng với bản thân mình. Thứ ta và ngươi theo đuổi không giống nhau, nói mấy thứ này cũng vô ích. Chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi, quản giáo tốt đệ tử của ngươi, nếu không xảy ra chuyện, có bị ăn hiếp, ngươi cũng đừng nổi giận tìm ta kêu khóc.
Văn Xương Tinh bĩu môi nói:
-Chỉ bằng con thỏ này? Tuy rằng hắn là do Ngọc Đế sai tới, nhưng Thư Sơn có quy củ riêng của Thư Sơn, Ngọc Đế cũng không thể nhúng tay quá nhiều. Ngươi vẫn nên lo lắng cho con thỏ này của ngươi đi, lát nữa nếu thực sự bị bỏ vào nồi hầm, chẹp chẹp... hương vị hẳn là không tồi đâu.
Văn Khúc Tinh mỉm cười, nói:
-Vậy hãy chờ xem...
Ba huynh đệ Tưởng gia cười ha ha, Lý Trinh Anh cũng sốt hết cả ruột, nhéo nhéo tai Tần Thọ lo lắng nói:
-Thỏ Thỏ, nếu không thì để ta đưa tiền cho bọn hắn, chúng ta đi thôi.
-Nghe thấy chưa? Thỏ con, người một nhà các ngươi đều nhận sai rồi, ngươi còn cứng đầu gì nữa? Có tin ta đem ngươi đi hầm thật không? - Tưởng lão đại cười nói.
Tần Thọ chớp chớp mắt nói:
-Thỏ gia ta tức giận, hậu quả rất là nghiêm trọng đó.
Tưởng lão nhị cười quái dị nói:
-Ôi chao, ta lại sợ quá cơ... con thỏ tức giận rồi, ha ha... thỏ con, ngươi tức giận nghiêm trọng bao nhiêu nào? Chẳng lẽ còn có thể bẻ gãy được tay ta sao? Hoặc là... ngươi sẽ không cắn ta thật đấy chứ? Nói đến đây, Tưởng lão nhị không nhịn được nữa, điên cuồng cười ha ha.
-Vậy thì như ngươi mong muốn. - Tần Thọ mỉm cười, đột nhiên tóm lấy một tảng đá lớn cao gần bằng một người bên cạnh lên, trong lúc mọi người trái phải đều trợn mắt há miệng, bê lên!
Sau đó...
Bốp!
Tưởng lão nhị còn chưa cười xong, trực tiếp bị một tảng đá lớn đập thẳng xuống đất, chỉ có một cái đầu lộ ra bên ngoài, vẻ mặt mò mịt nhìn con thỏ trước mắt, phỏng chừng dùng đầu óc của hắn hoàn toàn không nghĩ ra được, con thỏ này nhỏ như vậy, sao có thể có sức lực lớn như vậy.
Điều khiến hắn càng bực mình hơn chính là, con thỏ này nói ra tay là ra tay? Cũng thật là bạo lực!
Cái này không phù hợp với phong cách của nhóm thư sinh yếu ớt Văn Khúc Cung, bình thường bọn họ có chuyện gì cũng không ra tay, cãi vã hàng giờ liền!
Từ khi nào đệ tử Văn Khúc Cung đã mạnh như vậy rồi?
Tưởng lão đại giận dữ:
-Con thỏ kia, ngươi dám ra tay?