Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 126: Con thỏ = Mãnh thú

Chương 126: Con thỏ = Mãnh thú

Bốp!

Một viên gạch đập thẳng vào mặt Tưởng lão đại, máu mũi tuôn ra ào ào...

Tưởng lão tam giận dữ, khép quạt lại, nói:

-Con thỏ, là ngươi ra tay trước, đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!

Bộp!

Tảng đá lớn lại bị vác lên nện về phía Tưởng lão tam, Tưởng lão tam đã sớm có chuẩn bị, nhấc chân lên một cái chạy ra ngoài, không bị đập vào, cười ha ha nói:

-Con thỏ, cùng một thủ đoạn không có tác dụng gì với ta đâu!

Kết quả vừa nói dứt miệng, thì đã cảm thấy ống quần bị người ta kéo, Tưởng lão tam cúi đầu xuống liền nhìn đến con thỏ kia ôm lấy chân hắn, nhếch miệng cười nói:

-Vậy đổi sang cách khác chơi.

Trong lúc nói chuyện, con thỏ vác tảng đá lớn bốp một tiếng nện lên đầu Tưởng lão tam, một vùng đất rộng lớn cũng rúng động theo...

Tưởng lão tam bị đập đau kêu lên một trận...

Tưởng lão nhị nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể trở nên cường tráng, điên cuồng hét lên, từ trong bùn đất nhảy ra hét lớn:

-Con thỏ, ăn một đấm của ta đi!

Kết quả chỉ thấy Tưởng lão tam bị ném lại đây, dọa cho Tưởng lão nhị sợ hãi vội vàng thu nắm đấm lại, thành ra cái đầu của Tưởng lão tam trực tiếp đập vào đầu hắn, hai cái đầu va nhau, ánh lửa bắn ra khắp tứ phía!

Tưởng lão đại đẩy phía sau đầu, lấy ra một cái Lưu Tinh Chùy, Lưu Tinh Chùy vốn chỉ nhỏ bằng móng tay cái, vừa gặp gió liền phình to ra!

Đúng lúc này, một cái mồm to nhào đến, không đợi Lưu Tinh Chùy kịp to lên, một ngoạm nuốt luôn chùy!

Tưởng lão đại vừa thấy, nhất thời vui vẻ:

-Ha ha... con thỏ nhà ngươi, muốn tự hại chết mình à! Lưu Tinh Chùy này của ta chính là Ô Mông Huyền Thiết nung trong Huyền Hỏa, luyện chế mất bảy bảy bốn mươi chín ngày... phù, thở một hơi cái đã... mà khi luyện thành, cứng rắn không gì sánh bằng, không có gì là nó không phá được! Ngươi nuốt nó vào trong bụng, chờ bị trướng đến chết đi! Bảo bối, động đi nào!

Tưởng lão đại nói với Lưu Tinh Chùy, kết quả... không có phản ứng gì!

Con thỏ kia cũng không nhúc nhích, híp mắt nhìn hắn.

-Bảo bối, động đi nào!

Tưởng lão đại lại thúc giục pháp bảo của mình, nhưng kết quả vẫn như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.

Lúc này miệng con thỏ nhúc nhích, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, như thể cắn hạt dưa, có thứ gì đó bị cắn bung ra.

Tưởng lão đại chỉ cảm thấy Lưu Tinh Chùy kết nối với tinh thần của hắn bất chợt gặp phải một kích mang tính hủy diệt, dưới sự ảnh hưởng của tinh thần, trái tim cũng giống như bị người ta nện cho một đấm, đau đớn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu như nước thác!

-Sao lại thế này?

Vẻ mặt Tưởng lão đại như không thể tin nổi kêu lên.

Con thỏ kia cũng không nói gì, miệng tiếp tục chuyển động, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, giống như đang nhai sườn non...

Tưởng lão đại cũng theo tần suất không ngừng co giật cơ thể, trái tim nhói lên từng cơn, máu phun ra từng dòng.

Con thỏ trông thấy, nhất thời dấy lên hứng thú, không nhai linh tinh nữa, mà là vô cùng có tiết tấu nhai nhai - hai con hổ, hai con hổ, chạy vòng quanh, chạy vòng quanh...

Tưởng lão đại theo tiết tấu, phụt phụt phụt phun mãi không ngừng.

-Đại ca!

Tưởng lão nhị và Tưởng lão tam phục hồi tinh thần, trông thấy tình huống không ổn, kinh hãi hô một tiếng, đồng thời ra tay với con thỏ.

Tưởng lão nhị lấy ra cây lao xiên cá, hét lớn:

-Con thỏ, ăn một xiên của ta đây!

Tần Thọ nhìn thấy, nghĩ hàng mới dâng lên miệng rồi, nhanh chóng nuốt Lưu Tinh Chùy trong miệng xuống, nhìn thấy lao xiên cá đâm tới, giơ tay ra bắt lấy!

Keng!

Lao xiên cá đâm vào móng vuốt của Tần Thọ như thể đâm vào sắt thép thông thường, hoàn toàn không thể xé rách bộ lông của con thỏ này!

Tưởng lão nhị thầm kêu không ổn rồi, muốn thu hồi lao xiên cá về, nhưng hai móng con thỏ lại dùng sức giữ lấy, lao xiên cá giống như bị dính lại trên tay hắn, Tưởng lão nhị phát lực hai lần đều không thể nào rút lại được!

Sau đó liền trông thấy con thỏ kia nhếch miệng cười nói với hắn:

-Ăn một xiên của ta đây ư? Như ngươi mong muốn!

Thế rồi Tưởng lão nhị trơ mắt nhìn con thỏ này há to miệng, nhai cây lao rắc rắc rắc...

Mà giai điệu lần này là:

-Nàng là trái táo nhỏ của ta, yêu nàng thế nào cũng không chê nhiều...

Trọng điểm là hình như bản lần này nhanh hơn...

Phụt phụt phụt...

Tưởng lão nhị phun máu lên một tầm cao mới.

Tưởng lão tam thấy vậy, biết không thể nào dùng pháp bảo được, vì thế vung chiết phiến lên, một ngọn lửa nháy mắt nuốt trọn con thỏ!

-Thỏ Thỏ!

Lý Trinh Anh kinh hãi hô lên.

Tưởng lão tam cười ha ha nói:

-Ngươi cứng đầu cứng cổ lắm kia mà, ta không tin ngươi còn có thể thủy hỏa bất xâm!

Nhưng mà cười không được ba giây, một con thỏ bị lửa thiêu đỏ rực đột nhiên vọt đến, bổ nhào về phía Tưởng lão tam, hét lớn:

-Thỏ gia ta đúng là thủy hỏa bất xâm đấy! Đốt ta? Hôm nay thỏ gia ta phải nướng chim nhỏ!

Sau đó chợt nghe tiếng xé quần áo xoẹt xoẹt cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tưởng lão tam, mọi người theo bản năng che mặt, hình ảnh đẹp đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng! Vì thế mọi người đều lấy Ấn Ảnh Thạch ra, về nhà từ từ xem.

Chẳng qua hấp dẫn người ta nhất, vẫn là mùi hương của bộ lông cháy xém lem nhem kia...

-Hít... hà...

-Cái mùi này... thật đúng là nướng chim rồi...

-Con thỏ này quá hung dữ luôn.

-Quá mạnh, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy qua văn nhân đánh nhau như vậy.

Trong đám người ồn ào bình luận, một số đệ tử Văn Xương Cung thấy con thỏ mạnh như vậy, cũng không dám tiến lên nữa, lui vào trong đám người xem náo nhiệt.

Tân sinh thấy Văn Xương Cung cảnh tượng như vậy, nói:

-Đấy mà là con thỏ à, rõ ràng đấy là mãnh thú! Ba vị bạn học của chúng ta sao lại đánh không nổi như thế? Bọn họ không biết chút phép thần thông lợi hại nào sao?

Tiên nhân Giáp cười nói:

-Làm gì có phép thần thông lợi hại gì chứ, chỗ này toàn là người đọc sách thôi.

Tân sinh khó hiểu nói:

-Người đọc sách thì sẽ không tu hành à?

Thần tiên Giáp lắc đầu, nói:

-Không phải thế, thứ người đọc sách tu là một luồng khí chính trực trong lồng ngực, hoá khí thành kiếm có thể chặt đứt ngân hà, cũng không kém gì người tu hành. Nhưng người đọc sách tu hành rất khó khăn, vì rất khó để sách hoá thành luồng khí chính trực, cho dù là ở đây, cũng không hề dễ dàng như vậy.

Ngưng khí mà đã khó như vậy, huống chi tất cả các phép thần thông còn phải tự mình lĩnh ngộ từ trong sách, thật sự là độ khó quá cao, ai... ngộ tính không đủ, cả đời đều là thư sinh nghèo khổ tay trói gà không chặt.

Sở dĩ ba huynh đệ của nhà họ Tưởng có thể đọc sách ở Thư Sơn Thành, chính là bởi vì gia tộc của bọn họ có phép thần thông được truyền thụ, thực lực cường đại tự nhiên là có thể muốn làm gì thì làm.

Bọn họ không dám trêu chọc đệ tử nội viện, là bởi vì gia tộc của những đệ tử này có truyền thừa cũng không kém gì so với Thư Sơn, thực lực cường đại, bọn họ không thể trêu vào.

Tân sinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ...

Đúng lúc này, bên kia bỗng nhiên vang lên một giai điệu mới, chỉ là giai điệu lần này nhanh hơn...

Chỉ thấy con thỏ kia ngồi trên người Tưởng lão tam, ôm chiết phiến gặm cực nhanh, nghe tiết tấu của âm thanh kia, mọi người hoàn toàn không biết là cái gì, nhưng lại theo bản năng mà cảm thấy, nghe rất sôi động. Nếu như có những người sinh sau năm 80 ở địa cầu có mặt tại đây, nhất định có thể nghe hiểu, không những thế còn có thể hát theo hai câu:

-Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee...

Tưởng lão tam không kiên trì được hết hai câu hát, trực tiếp phun ra máu ngất đi...

Trên trời, Văn Xương tinh quân nhìn thấy, nhất thời nóng nảy, đứng phắt dậy, nói:

-Con thỏ này xuống tay cũng quá độc ác... thật sự là không thể được!

Văn Khúc tinh quân nhanh chóng giữ chặt Văn Xương tinh quân, kêu lên:

-Nào, nào, nào... đừng kích động, đừng kích động, chuyện của đệ tử, để cho chúng nó tự giải quyết. Nhớ lại ước định của chúng ta, nhìn lại mặt của ngươi đi...

Văn Xương tinh quân nghe vậy, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, bị nói lại như vậy, cảm giác này thật là khốn kiếp...

Đúng lúc này, Văn Xương tinh quân bỗng nhiên tỉnh lại:

-Ngươi vừa nói cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất