Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 127: Lớp huấn luyện cấp tốc cho nam nhân đích thực

Chương 127: Lớp huấn luyện cấp tốc cho nam nhân đích thực

-Đừng kích động.

Văn Khúc tinh quân nói.

-Vế đằng trước.

Văn Xương tinh quân quân hỏi.

Văn Khúc tinh quân nói:

-Yên lặng, đừng kích động, bình tĩnh lại.

-Không phải mấy câu này!

Gương mặt Văn Xương tinh quân phẫn nộ nhìn chằm chằm Văn Khúc tinh quân.

Văn Khúc tinh quân mặt dày nói:

-Có thể cách nói thì không giống, nhưng chung quy lại ý tứ thì vẫn giống nhau, trọng điểm là ngươi nghe hiểu mà, đúng không?

Văn Xương tinh quân nghe nói như thế, sờ sờ bội kiếm bên hông, nói:

-Tiếp theo đây, ngươi cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ cơ thể của ta.

Ngay sau đó, trên trời bắt đầu một trận đuổi giết...

Mọi người thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía con thỏ này càng ngày càng giống như là đang nhìn quái vật, nhao nhao lui về phía sau, duy trì khoảng cách an toàn.

Ánh mắt đó, Tần Thọ có cảm giác giống như đã từng thấy ở đâu, nhớ năm đó, lúc chiều tối ra ngoài dạo công viên, bỗng nhiên trông thấy một người dắt theo một con chó ngao Tây Tạng không có dây kéo đi dạo, cơ bản mọi người đều có ánh mắt này...

Nghĩ vậy, Tần Thọ vô thức phì phì phì mấy cái, thầm nói: “Mẹ nó, nghĩ nhiều rồi, tự mình buồn nôn bản thân.”

-Thỏ Thỏ, ngươi thật là lợi hại.

Lúc này, Lý Trinh Anh tiến lên, mềm mại nhẹ nhàng khích lệ nói.

Tần Thọ nhếch miệng, ha ha cười đáp:

-Vẫn ổn... vẫn ổn...

Nói đến đây, Tần Thọ nhìn nữ hài tử thẹn thùng nhát gan này, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ngồi thẳng lên ngay ngắn, làm màu nói:

-Muội tử, ngươi yếu đuối như vậy không được đâu.

Lý Trinh Anh bĩu đôi môi nhỏ nhắn, gật đầu đồng ý nói:

-Cha ta cũng nói như vậy, cho nên mới để ta đi theo Văn Khúc tinh quân học tập, nói là trong lòng có luồng khí chính trực, thì sẽ không sợ trời không sợ đất. Nhưng mà, ta ngu dốt, học không nổi...

Tần Thọ vừa nghe, hai mắt láo liên nói:

-Cái thứ lý luận đường ngang ngõ tắt chó má gì đấy!

Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt bốn phía ào ào thối lui ra ngoài phạm vi trăm mét, lần này không phải tránh né chó ngao Tây Tạng nữa, mà là ngang với tránh né phần tử khủng bố đánh bom liều chết. Một loạt ánh mắt nhìn con thỏ giống như nhìn loại cặn bã đang tìm đường chết.

-Ha ha ha... đây là đệ tử mà ngươi dạy đó, ha ha... thật đúng là cực phẩm, ha ha...

Văn Xương tinh quân đang đuổi giết Văn Khúc tinh quân, bỗng nhiên nghe được lời này của con thỏ, nhất thời cười tươi như hoa, chỉ vào Văn Khúc tinh quân cười ha ha.

Mặt già của Văn Khúc tinh quân tối sầm, bây giờ hắn đã biết, con thỏ chết tiệt này không đáng tin cậy! Nhưng hiện tại bọn họ đang cùng một phe, dưới tình huống cùng chung mối thù, đương nhiên không thể làm cho Văn Xương tinh quân đắc ý được, vì vậy nói:

-Quả đúng là cực phẩm, một người đánh được ba đệ tử của ngươi, lại còn không nói mấy lời vô nghĩa, chậc chậc... đúng là cực phẩm.

Mặt Văn Xương tinh quân liền đen sì nói:

-Con thỏ này nói ngươi như vậy mà ngươi không tức giận sao?

Văn Khúc tinh quân cười ha ha, trong lòng sắp khóc rồi, tức giận? Con mẹ nó nếu như tức giận mà có tác dụng, con thỏ này đã chết không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi... vấn đề là tức giận thì có ích gì? Hắn còn có thể giết chết con thỏ này sao? Đánh không đau, hạ thuốc cũng không được, giam lại à? Bộ răng đó, cái thứ đồ chơi gì mới có thể nhốt nó lại chứ? Chép sách? Đừng đùa nữa, hắn còn muốn giữ mấy cuốn sách bản đầy đủ cho Thư Sơn lưu giữ kia kìa... đối với con thỏ này, hắn thực sự không có cách nào cả.

Thế nhưng khi đối mặt với Văn Xương tinh quân, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận, vì thế cười nhạt, ngạo nghễ nói:

-Đây là chênh lệch của ngươi so với ta, ta dạy học sinh là tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, bất kể là lúc nào, đều vẫn luôn duy trì bản tính của bọn họ, hướng dẫn phát triển. Mà không giống như ngươi, dạy ra một đám miệng toàn mấy lời sáo rỗng, đi đường hình chữ bát, cho dù có là chân long phượng hoàng, vào cái ổ của ngươi rồi, đi ra đều là mấy con vịt!

-Ta nhổ vào! Không dạy được học sinh thì cứ nói thẳng, đừng có nói lời xằng bậy ngụy biện nữa!

Văn Xương tinh quân lầm bầm nói:

-Thực tế càng thuyết phục hơn lời nói, Văn Xương Cung hăng hái, môn sinh của Văn Khúc Cung các ngươi thì rệu rã, đây chính là chênh lệch. Nói cái gì cũng vô dụng!

Văn Khúc tinh quân cười ha ha nói:

-Phong thuỷ luân phiên, ngươi cũng đừng đắc ý, biết đâu được, nói không chừng ngày nào đó đệ tử của ngươi sẽ chẳng còn ai nữa.

-Không thể nào!

Văn Xương tinh quân tuyệt nhiên không tin.

Văn Khúc tinh quân lại theo bản năng nhìn thoáng qua con thỏ kia, trong mắt hiện lên ý đồ xấu xa... đồng thời, hắn phát hiện, con thỏ này kỳ thật cũng không hề đáng ghét như vậy, còn rất đáng yêu nữa.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, chợt nghe Tần Thọ lại ở đó kêu gào:

-Đi theo Văn Khúc tinh quân có thể học chính khí chính trực cái rắm ấy, so với học chế thuốc xổ cũng không kém bao nhiêu đâu.

Gương mặt Văn Khúc tinh quân lập tức đen sì, trong lòng thật vất vả mới có được một chút hảo cảm với con thỏ, lại phải cho nó vào danh sách đen...

-Tiên sinh là người rất tốt. - Lý Trinh Anh yếu ớt nói.

-Muội tử, chúng ta không nói đến hắn nữa. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ, cường đại giống như ca ca không? Không sợ hãi bất cứ thứ gì giống ca ca không?

Tần Thọ giống như con buôn trên chợ sớm bán cao da chó ngay tại chỗ, hết câu này đến câu khác, cám dỗ nữ hài tử vô tri.

Lý Trinh Anh nghe hắn nói vậy, nắm chặt tay, cắn răng một cái nói:

-Muốn, ta... ta… rất muốn.

-Này không phải xong rồi sao?! Có sẵn tấm gương lớn ở đây, ngươi còn đi theo học Văn Khúc Tinh làm gì? Hôm nay, ca ca cho ngươi lên lớp huấn luyện cấp tốc nam tử đích thực, thế nào? - Tần Thọ nói.

Mắt Lý Trinh Anh sáng rực, cái đầu nho nhỏ dùng sức gật đầu, nói:

-Ta muốn học, ta không muốn làm gánh nặng của các ca ca, ta phải phải trở nên thật là lợi hại, thật là lợi hại...

Tần Thọ búng ngón tay cái chách, nói:

-Đơn giản! Ta nói cái gì thì ngươi làm cái đó, đảm bảo sau một ngày, ngươi sẽ có khí phách của nam tử đích thực, thấy sao?

Lý Trinh Anh đã sắp triệt để lọt vào bẫy của con thỏ, nàng quá đơn thuần, hoàn toàn không biết xe mình ngồi lên không phải xe đi đến nhà trẻ, mà là xe của bọn buôn người.

Tần Thọ nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ, sau đó nói:

-Như vậy, ngươi đánh bọn họ thử xem! Trước tiên đánh gã to con này!

-A? Đánh người sao... không tốt đâu... - Lý Trinh Anh hơi sợ sệt.

Tưởng lão đại vừa nghe thấy muốn đánh hắn, lập tức trừng lớn tròng mắt, vẻ mặt hung hãn, giống như đang nói, ai dám đánh ta?

Kết quả liền trông thấy một con thỏ tiến lại gần, nói:

-Ngươi thật là hung dữ.

Nhìn con thỏ hung ác này, vẻ mặt hung hãn của Tưởng lão đại nháy mắt biến mất, giọng nức nở nói:

-Đại ca, ta sai rồi, ngươi tha cho chúng ta đi.

-Nín ngay, dám khóc ra một tiếng ta làm cho ngươi biến thành Lưu Tinh Chùy. - Tần Thọ nhướng mày.

Tưởng lão đại lập tức câm miệng, không dám khóc nữa...

Tần Thọ lại nói:

-Lúc này mới ngoan này, ngồi yên, đừng nhúc nhích. Hiện tại là thời gian đi học, ngươi phải nghiêm chỉnh bồi luyện, ta còn có thể cam đoan trả lại linh kiện trên người ngươi. Nếu không thì, hừ hừ... thiếu mất mấy thứ linh kiện ta cũng không dám cam đoan.

Tưởng lão đại có thể nói gì đây? Đối mặt với con thỏ hung thần ác sát này, chỉ có thể giống như cục cưng ngoan ngoãn ngồi yên, chờ đợi bị lật thẻ sủng hạnh...

Tần Thọ nhìn bộ dạng sắp bị lăng nhục lại vô lực phản kháng như tiểu cô nương kia của Tưởng lão đại, nhất thời có cảm giác ghê tởm, theo bản năng sờ sờ tảng đá lớn bên cạnh, thật muốn đập qua... chỉ là cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Tần Thọ nói với Lý Trinh Anh:

-Tốt lắm, người bồi luyện đã vào chỗ, lên đi, đánh hắn.

Lý Trinh Anh nói:

-Thật sự phải đánh sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất