Chương 129: Nhật ký sự ra đời của ma vương.
Vì thế, Lý Trinh Anh nhắm hai mắt lại, giơ cây gậy lên cao, quát to một tiếng:
-A...
Đùng!
Gậy hạ xuống!
Tưởng lão nhị thấy vậy, trong lòng run lên, biết thời khắc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mình đã đến, lần này nhất định phải diễn, tránh cho chịu khổ...
Trong khoảnh khắc, trong đầu Tưởng lão nhị hiện lên vô số những cách diễn giả đau, nhưng mà trong chớp mắt, hắn đã quên hoàn toàn.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu, đột nhiên cây gậy kia tỏa lên ánh sáng rực rỡ, trụ nguyên khí xông lên tận trời! Sau đó trụ nguyên khí to lớn ấy ầm ầm rơi xuống!
Thậm chí Tưởng lão nhị còn không kịp suy nghĩ, hai mắt vừa nhắm lại, trong lòng tự nhủ:
“Xong rồi, chết chắc!”
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên!
Một đám mây hình nấm bay đến tận trời.
Bụi mù đầy trời!
Tất cả mọi người xung quanh đều bị nổ bay đi...
Chờ khi bụi mù tản hết, trên cây, trên nóc nhà… chỗ nào cũng có người. Đương nhiên không phải bọn hắn tự mình nhảy tới, mà là bị nổ văng lên.
Cũng may người nơi này dù là tiên dân tầng chót nhất, cũng được ngày đêm gột rửa trong nguyên khí, tố chất thân thể vượt xa người địa cầu gấp trăm lần. Lại thêm dường như Lý Trinh Anh không khống chế được sức mạnh của mình, chỉ giải phóng chút sức mạnh mà thôi, không nhắm vào ai cả, cho nên mọi người chỉ bị nguyên khí như gió lốc thổi bay, cũng không có vấn đề gì.
Nhưng những người ở gần Lý Trinh Anh thì lại không có may mắn như thế...
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt Lý Trinh Anh có một hố to sâu khoảng mười mét! Bên trong có một vật hình người lẫn vào trong đất, cả người run rẩy, phát ra tiếng lầm bầm, dường như chưa chết, nhưng mà xem ra rất đau.
Bên cạnh cũng có một con thỏ, đầu bị vùi trong đất, mông đưa ra ngoài, cái đuôi nhỏ liên tục lúc lắc...
Ở phía xa, Tưởng lão đại bị nổ văng vào phòng, Tưởng lão tam che đũng quần ngồi trên nóc nhà ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt, mặt mũi nhếch nhác, hiển nhiên đầu óc đã đứng hình...
-A —— Úi chà!
Con thỏ rút đầu lên, phun bùn đất trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Trinh Anh đang dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn, hỏi:
-Việc này... vừa rồi thế nào?
Tần Thọ rất muốn nói thật, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng kia của cô nhóc, vì thế, sau đó phải nói láo:
-Không sao cả, vừa rồi có tên ngu ngốc dùng đầu đụng vào sàn nhà, tạo thành cái lỗ.
-Vậy vừa rồi ta lợi hại vậy à? - Lý Trinh Anh tò mò hỏi.
Tần Thọ nhếch miệng nói:
-Chuyện này, ngươi hỏi mọi người đi.
Lý Trinh Anh nhìn xung quanh, trên nóc nhà, trên cành cây, đám người liều mạng nhao nhao gật đầu. Đối mặt với nữ ma đầu này, không ai không gật đầu, tất cả mọi người đều sợ bị nàng ta giơ bàn tay ra đập chết!
Lý Trinh Anh nhìn qua, kích động ôm lấy con thỏ, kêu lên:
-Ôi... ta thành công rồi, ta thật lợi hại mà, ha ha...
Tần Thọ chỉ cảm thấy hình như nha đầu này vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đột nhiên sức mạnh tăng vọt. Lúc nãy bị cấn đến hoảng sợ, bây giờ lại bị siết chặt đến sợ hãi, chặt đến không thể thở được, vội vàng kêu lên:
-Ngừng ngừng ngừng…
Lý Trinh Anh vội vàng dừng lại, tội nghiệp nhìn con thỏ trong ngực:
-Sao vậy? Bây giờ ta cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác trong cơ thể có rất nhiều sức mạnh...
-Có sức mạnh nhưng lại không có nơi nào để dùng đúng không?- Tần Thọ cắt ngang lời nói của Lý Trinh Anh, đành vậy, đứa nhỏ này càng nói càng dùng sức, Tần Thọ có cảm giác mình sắp bị ghìm chết rồi...
Lý Trinh Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Thọ nói tiếp:
-Rất tốt, bên kia còn một tên kia, có bao nhiêu sức lực thì đánh tên kia đi.
Nghe nói như thế, Lý Trinh Anh còn chưa động thủ, Tưởng lão tam đã nhảy phốc từ nóc phòng xuống, quỳ trên mặt đất, gào khóc nói:
-Thỏ gia, tha mạng, ngươi đánh người thì bản thân mình cũng đau, nàng ta động thủ là muốn mạng người đó! Ta vẫn còn muốn sống thêm mấy ngày... đừng để nàng ta động thủ, ta tự mình chịu phạt có được hay không?
Nói xong, Tưởng lão tam đập đầu rầm rầm xuống đất, sau ba lần, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê...
Lý Trinh Anh và Tần Thọ cùng nhau ngây ngốc nhìn cảnh này.
Hồi lâu sau, Tần Thọ mới cảm thán nói:
-Ngươi nhìn đi, đây là do ngươi dùng sức của mình đó, ta không có gạt người mà, đúng không?
Lý Trinh Anh hé miệng nhỏ ra...
Tần Thọ duỗi duỗi tay, cuối cùng lại đau lòng phát hiện, mình không đến bả vai nàng ta. Nhảy lên mà vỗ xuống? Thật sự không hợp, phá hư bầu không khí quá rồi... thế là con thỏ ngây thơ, hồn nhiên sờ đùi Lý Trinh Anh mà nói:
-Thấy không? Dưới sự trợ giúp của thỏ gia ta, ngươi không cần động thủ cũng có thể dọa chết người. Ngươi đã không còn là ngươi của hôm qua, ngươi quá lợi hại rồi.
Lý Trinh Anh nghe nói như thế, đôi mắt to tỏa ra ánh sáng, tay nhỏ nắm lại thật chặt, kích động mà nói:
-Ta thật… thật lợi hại vậy sao? Ai cũng không dám khi dễ ta rồi sao?
Tần Thọ nghe thế thì gật đầu, nhưng là như ý thức được điều gì đó, lắc đầu mà nói:
-Trên cơ bản thì như thế, nhưng mà còn thiếu một chút.
-Thiếu cái gì?
Bây giờ Lý Trinh Anh vô cùng tin tưởng con thỏ này.
Tần Thọ sờ cằm đáp:
-Ngươi thiếu chút nóng nảy...
-Nóng nảy?
Lý Trinh Anh ngạc nhiên hỏi.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Không sai, chính là nóng nảy! Ngựa hiền thì bị người ta cưỡi, người hiền thì bị bắt nạt, chúng ta không ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ít nhất cũng không thể để người ta xem mình là quả hồng mềm chứ? Vừa rồi ba tên này khi dễ ngươi, ngươi đánh lại, chỉ có thể coi như hòa nhau.
Lý Trinh Anh nghe như nghe chiếu thư, vô cùng chăm chú nghe con thỏ này giảng tà môn ngoại đạo, hiển nhiên không biết nàng đã bị con thỏ này dẫn đi sai lối.
Tần Thọ nói:
-Nhưng chúng ta cứ tốt tính như vậy à? Ngươi không chọc ta, ta không động tới ngươi. Ngươi chọc ta, ta không hoàn trả gấp mười lần thì ít nhất cũng phải hoàn trả gấp bội!
Lý Trinh Anh gật gật đầu nhỏ giống như gà mổ thóc.
Mọi người ở phía trên thấy cảnh này, chỉ thấy bầu trời tối đen.
Tiên dân Giáp không nhịn được nói khẽ:
-Ta cảm thấy có một đại ma vương sắp xuất thế...
Những người khác theo bản năng gật đầu, lui về phía sau lần nữa.
Tần Thọ tiếp tục nói:
-Cho nên, trừng phạt kẻ ác phải trừng phạt triệt để!
Tần Thọ chớp lấy, thừa cơ hội này dọa dẫm ba tên kia kiếm chút linh tinh chắc là không thành vấn đề... không sai, đây là trừng phạt kẻ ác trong lời nói của hắn.
Nhưng mà Lý Trinh Anh lại hiểu sai, đôi mắt lóe sáng kêu lên:
-Ta đã biết! Đánh bọn hắn, còn phải giải quyết bọn hắn tận gốc! Không cho bọn hắn mở cửa tiệm, đập cửa hàng của bọn hắn!
Vì vậy, Lý Trinh Anh quay người, kêu a a vọt vào cửa hàng bánh bao, sau đó chỉ nghe âm thanh lách cách, cuối cùng nha đầu này giơ nắm đấm lên đập xuống.
Ầm!
Địa cầu chìm xuống, nhà cửa bị đánh vỡ nát!
Tần Thọ nhìn thấy cảnh này, chép miệng, nói thầm:
-Mạnh như vậy, là thần lực trời sinh, không phải là nam hài tử đấy chứ? Hay là Na Tra? Chậc...
Tần Thọ nghĩ đến Na Tra với gương mặt thanh thuần đáng yêu, nhưng thân thể lại to lớn thô kệch, lập tức rùng mình một cái.
Nhưng mà dù cho Lý Trinh Anh kia không có cơ bắp, nhưng thân thể đó lại ẩn chứa sức mạnh như thế cũng đủ dọa người rồi.
-Con thỏ, con thỏ, ngươi thấy ta vừa làm gì chứ? Lợi hại không?
Lý Trinh Anh chạy tới giống như dâng lên vật quý giá, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng hỏi hắn.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Lợi hại, rất lợi hại.
-Vậy chúng ta tiếp tục đánh ai nữa?
Lý Trinh Anh hưng phấn mà hỏi.
Tần Thọ sững sờ, tiếp theo đánh ai?
Tần Thọ nhìn lại xung quanh, Tưởng lão đại vội vàng đụng đầu vào tường ngất xỉu, Tưởng lão nhị vẫn còn ở trong hố run rẩy, Tưởng lão tam miệng sùi bọt mép không có động tĩnh.
Lại nhìn những người khác.
-Chạy đi!
Mọi người kêu lên một tiếng, tan tác như chim muông.
Chỉ thấy nhìn đến chỗ nào, thì chỉ còn lại giày rách, tả tơi, người đều chạy hết...