Chương 128: Muội tử, ngươi bán súng ống đạn dược à.
-Đánh! Nhất định phải đánh, đây là bước đầu tiên để ngươi quật khởi. - Tần Thọ nói một cách hùng hổ.
Thế là Lý Trinh Anh nhắm mắt, dịu dàng kêu:
-Ôi...
Sau đó Lý Trinh Anh đưa tay ngọc đến trước mặt Tưởng lão đại, đánh nhẹ...
Bốp!
Tần Thọ chỉ cảm thấy trên trán đều là hắc tuyến... nhịn không được kêu lên:
-Bảo ngươi đánh hắn, không phải bảo ngươi đùa với hắn! Dùng thêm chút sức không được sao?
Lý Trinh Anh gật đầu nói:
-Được, dùng sức đánh!
Bốp!
Tần Thọ không còn gì để nói, ngó quanh một vòng, nhìn tảng đá lớn bên cạnh:
-Ngươi dùng cái này mà nện...
Nói xong, Tần Thọ ngây ngẩn cả người, nhìn thấy dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay thân thể nhỏ bé kia, lại nhìn tảng đá to lớn, vội vàng lắc đầu nói:
-Được rồi, ta tìm vũ khí cho ngươi.
Tần Thọ lục lọi trong Hắc Ma Thần Hạp...
Đúng lúc này, Lý Trinh Anh yếu ớt nói:
-Ta có vũ khí, các ca ca và ba ba đã cho ta.
Tần Thọ gật đầu:
-Lấy ra cho ta xem một chút, ta nói ngươi, không thể quá ôn nhu được. Nếu thực sự không được thì hãy dùng cây gậy của ta mà đánh thật mạnh vào...
Tần Thọ quơ cây gậy trong tay, cảm giác món đồ chơi này cầm rất thuận tay.
Lý Trinh Anh gật đầu, chậm rãi móc móc tiểu hà bao trong ngực, sau đó lấy ra một cây Lang Nha Bổng… nhỏ giọng hỏi:
-Cái này, được không? Có phải hơi lớn không?
Tần Thọ nhìn cây Lang Nha Bổng cực lớn kia, lại nhìn lại cây gậy giống như cây tăm của mình, quyết định thu gậy lại.
Bờ môi của Tưởng lão đại run rẩy nói:
-Thỏ… thỏ đại ca à, cái này... cái này chết người đó... cái này quá mạnh...
Tần Thọ vội vàng cản Lý Trinh Anh lại, mặc dù mấy tên khốn kiếp này không thật thà, nhưng tội cũng không đáng chết.
-Ừm, có cái gì nhỏ hơn không?
Lý Trinh Anh ngoan ngoãn gật đầu, lấy từ trong tiểu hà bao ra một thanh đao của Quan Công. Đao này phân nửa là chuôi đao, phân nửa là thân đao, vô cùng sắc bén, lúc để xuống không cẩn thận chạm vào Lang Nha Bổng, Lang Nha Bổng liền bị cắt đứt.
-Đại ca... chúng ta sai rồi.
Tưởng lão đại, Tưởng lão nhị ở một bên gào khóc cầu xin tha thứ.
Tần Thọ lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói:
-Có... có món nào nhỏ hơn không, tốt nhất là đừng có lưỡi đao.
Lý Trinh Anh ngoan ngoãn gật đầu lần nữa, sau đó lấy ra một cây trường thương đang bốc lửa. Cây trường thương này vừa được lấy ra, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng vọt! Trong khoảnh khắc, cây Quan Công Đao kia bị đốt đỏ lên, gai nhọn của Lang Nha Bổng cũng bắt đầu tan thành tro...
Ba người Tưởng lão đại bị dọa sợ đến mức vội vàng bò đi...
Cũng may ngọn lửa này vừa bùng lên đã tắt ngay...
Cho dù là thế, con thỏ cũng bị cháy đến đen thui...
Nhưng mà con thỏ đã quen với tạo hình này, hoặc là đã bị nha đầu này làm cho không còn sức chửi bậy nữa...
Ba huynh đệ Tưởng gia không phải kẻ ngốc, mang bên người nhiều binh khí như vậy, lại còn kinh khủng như thế, chắc chắn nha đầu này không phải người bình thường! Con thỏ này cũng mạnh như vậy, chắc chắn cũng không phải là người bình thường nốt, nghĩ một chút, trong lòng bọn hắn đã có đáp án. Con mẹ nó, học sinh của cái Văn Khúc Cung này, thật sự không dễ bắt nạt!
-Đại ca, đại tỷ, chúng ta sai rồi, buông tha cho chúng ta đi. Bên trên chúng ta có người già, dưới có trẻ nhỏ…
Tưởng lão nhị kéo Tưởng lão tam có tính cách nóng nảy, kêu lên.
Lý Trinh Anh không ứng phó kịp, ngây ngẩn nhìn Tần Thọ.
Tần Thọ vội ho một tiếng, nói:
-Muội tử, ngươi bán súng ống đạn dược à... mau thu dọn hung khí đi, hôm nay chỉ thể tăng thêm lòng dũng cảm thôi, không phải giết người. Hôm nay dùng của ca...
Lý Trinh Anh gật gật đầu, lập tức dọn Lang Nha Bổng, Quan Công Đao, Hỏa Tiêm Thương vào.
Tần Thọ lấy cây gậy ra lần nữa, đưa cho Lý Trinh Anh rồi nói:
-Dùng cái này đi.
Ba huynh đệ Tưởng gia ở ngoại viện Văn Xương Cung, binh khí thấy nhiều nhất chính là gậy, bình thường hay bị đánh nên đã sợ. Nhưng hôm nay, ba huynh đệ hắn lại cảm thấy, sao cây gậy này trông lại đẹp đẽ như thế! Đáng yêu như thế!
Tần Thọ quay đầu nhìn ba người, nói:
-Ba vị, vị tiểu cô nương ôn nhu dùng gậy nhỏ này đánh các ngươi mấy cái, sẽ không sao chứ? Đương nhiên, chúng ta không theo chủ nghĩa bạo lực, các ngươi có ý kiến gì cũng có thể nói ra. Nếu như ý kiến hay, muốn xin dùng binh khí riêng của vị muội tử này đây thì cũng có thể.
Nghe như vậy, sao ba người còn dám ý kiến? Vội vàng lắc đầu như trống bỏi đáp:
-Không có ý kiến, không có ý kiến... tùy ý ngài, cứ đánh thoải mái, đừng ghét bỏ.
Tần Thọ thả lỏng ra nói với Lý Trinh Anh:
-Ngươi xem đi, vị huynh đệ kia rất phối hợp. Mới vừa rồi bọn hắn còn hung hăng như vậy, bây giờ ngươi đánh lại, xem như báo thù. Được rồi, bây giờ ngươi phải thế hiện huyết tính của mình, đánh bọn hắn!
Lý Trinh Anh yếu đuối nhìn qua mấy người, một tay che mắt, một tay đưa thước lên, khẽ gõ lên trán Tưởng lão đại một cái...
Tần Thọ thấy vậy, hoàn toàn bó tay rồi...
Tưởng lão đại nhìn con thỏ, con thỏ nhướng lông mày lên, ánh mắt Tưởng lão đại sáng lên, nhạy cảm khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên ôm đầu, kêu rên nói:
-Ôi chao... đau quá đi... ôi chao, bà cô này thật lợi hại quá... ôi chao, ta đau muốn chết rồi...
Tần Thọ thấy Tưởng lão đại như thế, đột nhiên cảm giác được, hài tử này vẫn còn rất dễ bảo. Người không tệ, có tiền đồ.
Lý Trinh Anh chợt nghe Tưởng lão đại kêu rên thì mở mắt ra nhìn, lập tức kinh ngạc há rộng miệng nhỏ, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Sau đó, Lý Trinh Anh ôm chặt lấy con thỏ, kích động kêu lên:
-Oa... ta... ta... ta đánh hắn đau, ta thật là lợi hại...
Tần Thọ bị ôm vào ngực lần nữa, chỉ là lần này... Tần Thọ rất muốn nói, bị cộm rất khó chịu...
Nhưng mà Tần Thọ cũng không muốn đả kích đứa nhỏ này, hắn cũng nhìn ra, Lý Trinh Anh không phải yếu đuối, mà là chỉ thiếu một chút tự tin mà thôi.
Tần Thọ nhịn không được, thở dài trong lòng nói: Cũng không biết phụ huynh ngu xuẩn thế nào, có được tài nguyên tốt như thế, lại dạy dỗ ra một đứa bé không có tự tin... chắc chắn là kẻ cặn bã không có học thức? Cha không dạy con cũng là cái tội, chắc chắn cha nàng ta không phải là kẻ tốt lành gì...
Cùng lúc đó, ở nơi nào đó trong doanh trướng của đại quân, người nào đó hắt xì, hắt xì rồi lại hắt xì...
Tần Thọ không quan tâm nhiều như thế, nếu là đồng môn, vậy thì phải giúp đỡ đứa nhỏ này. Không thể để cho nha đầu này đi sai đường lạc lối, cả đời bị chậm trễ được, dứt khoát tận dụng mọi thời cơ, kêu lên:
-Đương nhiên là ngươi lợi hại rồi, ngươi rất lợi hại. Bây giờ ngươi có thể dùng gậy đánh thêm một cái, dùng thêm chút sức!
Lần đầu tiên ra tay đánh người, mà tác dụng lại lớn như thế, rõ ràng Lý Trinh Anh cũng đã có chút tự tin cùng hứng thú, ánh mắt nhìn về phía Tưởng lão nhị.
Tưởng lão nhị thấy vậy, oa một tiếng nằm xuống mặt đất, vừa chạy qua chạy lại rồi lăn lộn, kêu lên:
-Ánh mắt này quá sắc bén, quá dọa người, ta bị hù dọa, không được, thật là đáng sợ quá...
Lý Trinh Anh thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt...
Tần Thọ nhìn qua, đi lên đá một cái, nói:
-Người ta chỉ là không có tự tin, chứ không phải ngốc, con mẹ nó ngươi diễn kịch có thể nghiêm túc chút không?
Tưởng lão nhị nghe vậy, vội vàng đứng lên nói:
-Tiểu cô nương, tiểu cô nãi nãi, đánh nhẹ thôi được không?
Lý Trinh Anh thấy vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên vừa nãy nàng bị sự diễn sâu màu mè của Tưởng lão nhị làm cho rất không thoải mái, giống như Tần Thọ nói, nàng chỉ thiếu tự tin mà thôi chứ không phải kẻ ngốc, rõ ràng như vậy, diễn gượng gạo như vậy, sao nàng có thể không nhìn ra? Cho nên, nàng thầm động viên bản thân mình:
-Trinh Anh, ngươi làm được mà, ngươi rất lợi hại, nhất định có thể dùng sức mạnh để đánh hắn khóc lên! Cố lên!!