Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 130: Thỏ mượn uy nữ

Chương 130: Thỏ mượn uy nữ

Lý Trinh Anh thấy cảnh này, thì nhíu mày lại, khổ sở nói:

-Sao bọn hắn đều chạy hết vậy? Có phải không thích ta không? Có phải đều đang sợ ta? Có phải ta làm sai không?

Tần Thọ rất muốn nói, đúng vậy, bọn hắn sợ ngươi.

Nhưng thấy tiểu muội tử đơn thuần rầu rĩ như thế, dáng vẻ tội nghiệp, Tần Thọ mềm lòng, mở miệng nói:

-Nói cái gì đó? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là thỏ gia ta à?

Lý Trinh Anh ngạc nhiên, không hiểu ý của Tần Thọ.

Tần Thọ ngáp một cái mới nói:

-Muốn nói xấu xa, trên thế gian này, thỏ gia ta đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất. Bọn gia hỏa này đang sợ ta, không phải ngươi... ngươi nhìn xem chiếc răng này nè, có trắng không, có hung ác không?

Tần Thọ đưa chiếc răng cửa trắng tinh ra, tỏ vẻ hung ác mà hỏi.

Lý Trinh Anh nhìn con thỏ mập ú này, bĩu môi, hé miệng cười nói:

-Thật đáng yêu, không có chút nào hung ác cả.

Nói xong, Lý Trinh Anh nhéo cái mặt béo của con thỏ...

Lập tức Tần Thọ có chút bất lực, lớn lên thành như vậy, hoàn toàn không có chút hung ác nào cả. Nhưng mà Tần Thọ lại nhìn lướt qua bộ ngực trung bình của Lý Trinh Anh, rồi lại im lặng nhìn bộ ngực đầy thịt núc ních của mình, vô cùng nghiêm túc mà nói:

-Dù ta không hung ác, nhưng cũng hung ác hơn ngươi! (Dịch giả: lại có chơi chữ. Từ "ngực" và từ "hung ác" trong tiếng Trung là hai từ đồng âm)

Lý Trinh Anh nói:

-Thật à? Bọn hắn không sợ ta à?

Tần Thọ hơi ngửa đầu, nói:

-Đương nhiên! Ngươi đáng yêu như thế, xinh đẹp như vậy, sao mà bọn hắn lại sợ ngươi được? Không tin thì ngươi đi theo ta, nhìn xem mọi người đang sợ ai.

Nói xong, Tần Thọ đứng thẳng người lên, vung tay, mở chân ra, vô cùng tự kỷ, phách lối đi về phía trước.

Lý Trinh Anh nghiêng đầu suy nghĩ, hé miệng cười một tiếng, đi theo.

Thành Thư Sơn không lớn, tiên dân không nhiều, mọi người đều biết nhau, bên này tiên dân tản ra, thanh danh hung hãn của Lý Trinh Anh lập tức lan rộng ra ngoài.

Một truyền mười, mười truyền trăm, con thỏ đi đường chậm như vậy, chờ khi bọn họ đi ra khỏi nơi gây chuyện, thì đa phần bách tính của Thư Sơn đều biết chuyện này.

Từ xa, mọi người nhìn thấy con thỏ tới, cả đám đều mất bình tĩnh.

Nhất là con thỏ kia vừa đi vừa la hét:

-Thỏ gia ta tới đây, không sợ chết thì tản ra! Tính cách thỏ gia không tốt đâu!

-Sao con thỏ chết tiệt này lại tới đây?

-Nhìn xem kia không phải là nữ nhân hung hãn đang đi theo con thỏ à?

-Mau nhìn kìa, nữ nhân hung hãn cũng tới.

-Đi đi đi, nhanh chóng tránh xa một chút, ngộ nhỡ chọc giận nàng ta, thì chúng ta không chịu đánh được như ba huynh đệ Tưởng gia đâu...

-Đúng đúng đúng, đi đi đi...

Vì thế, mọi người lập tức tản đi.

Nhìn thấy con thỏ đi đến, mọi người lui ra, Lý Trinh Anh đang hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại, nhưng mà ánh mắt nhìn con thỏ lại càng thêm dịu dàng và đầy ý cười.

Ra khỏi thành Thư Sơn, Tần Thọ quay đầu lại nói:

-Sao thế, có phải cũng sợ ta rồi không?

Lý Trinh Anh che miệng nhỏ, cười nói:

-Cám ơn ngươi, Thỏ Thỏ ...

-Cám ơn ta cái gì?- Tần Thọ ngạc nhiên.

Đôi mắt đẹp của Lý Trinh Anh chớp chớp:

-Cám ơn ngươi đã tìm sự tự tin về cho ta.

Tần Thọ chép miệng nói:

-Tiện tay mà thôi.

Nói xong, Tần Thọ đi về phía Văn Khúc Cung, ầm ĩ nửa ngày cũng đến lúc phải đi học.

Nhưng mà lúc vừa vào Văn Khúc Cung, Lý Trinh Anh khẽ nói:

-Mẹ ta đã nói với ta về chuyện cáo mượn oai hùm...

Gương mặt của Tần Thọ lập tức đỏ bừng lên...

Lý Trinh Anh nói tiếp:

-Nhưng mà, lúc đánh người phá tiệm, thật sự rất sảng khoái... ta thích, ha ha...

Tần Thọ yên lặng...

Cùng lúc đó, trên trời, trên đám mây.

-Ngươi không quan tâm đệ tử ngươi à? Không thấy từng người trong bọn chúng nửa sống nửa chết? - Văn Khúc tinh quân nói.

Văn Xương tinh quân lắc đầu đáp:

-Không chết... nhưng mà quá thảm. Được rồi, bọn hắn cũng coi như là ác nhân tự có ác nhân trị, đáng đời. Nhưng mà, Thành Thư Sơn lại phải đổi đá mài dao, lần này tìm ai?

Văn Khúc tinh quân lắc đầu:

-Không biết.

Văn Xương Tinh Quân nói:

-Ta cảm thấy con thỏ kia không tệ, mặc dù hơi đê tiện nhưng nhìn toàn diện thì cũng không xấu đến mức hết thuốc chữa.

-Không thì ngươi dẫn hắn về đi? - Văn Khúc tinh quân nói.

Văn Xương tinh quân cười khan một tiếng mà đáp:

-Được rồi, món đồ chơi này ngươi tự giữ lấy đi.

-Ngươi thật sự mặc kệ mấy tên đệ tử của mình à?

-Bây giờ, ngươi nghĩ xem nên ứng phó với lửa giận của Lý Thiên Vương thế nào đi. Dường như nha đầu kia bị làm cho sai đường lạc lối rồi...

Văn Khúc tinh quân nghe như vậy, theo bản năng nhíu mày lại, điều có vẻ như thật sự có vấn đề... Ít nhất hèn nhát không gây chuyện, nhưng bây giờ bạo lực như vậy... Văn Khúc tinh quân bắt đầu lo lắng cho hào trạch của Lý gia còn có bao nhiêu mảnh ngói.

Nhưng mà nghĩ lại, nhiều năm như vậy vẫn là đệ tử của Văn Xương Cung đánh đệ tử của Văn Khúc Cung hắn, cuối cùng lần này cũng có thể lật ngược lại rồi! Nhìn vẻ mặt khó chịu lúc Văn Xương tinh quân rời đi, Văn Khúc Tinh lập tức cười vui vẻ, đập bả vai Văn Xương tinh quân, nói:

-Lý Thiên Vương không quản được ta, ngày mai gặp, ha ha...

Văn Khúc tinh quân nói xong, vui vẻ rời đi.

Văn Khúc tinh quân vui vẻ, buổi chiều cũng không lên lớp, lúc đi vào Văn Khúc Cung, vỗ bàn nói:

-Buổi chiều hôm nay nghỉ!

Vừa nói dứt câu, tất cả học sinh reo hò!

Tần Thọ còn nhảy rất cao kêu Văn Khúc tinh quân vạn tuế!

Văn Khúc tinh quân cười ha ha nói:

-Con thỏ ở lại.

Bịch chít chít!

Con thỏ đang nhảy cao như vậy, bị ngã thẳng xuống đất, ra vẻ tội nghiệp nói:

-Tiên sinh, không công bằng mà...

-Lớp học buổi sáng ngươi không tham gia, buổi chiều học bù.

-Tiên sinh ngươi dạy bù cho ta à?

-Đương nhiên!

Buồn cười, Văn Khúc tinh quân nhìn hắn giống như muốn hầm hắn tới nơi, còn dạy bù cho hắn? Nghĩ hay lắm.

Đôi mắt Tần Thọ khẽ đảo, nói:

-Tiên sinh, học bù cái gì? Chơi thiên địa hay là gặp một đôi nhi tử mỗi ngày?

-Ngươi đã muốn học tập như vậy, Long Hòe, đưa đề thi buổi sáng cho hắn. Tóm lại, trả lời không xong đề này thì không được phép rời khỏi Văn Khúc Cung! Long Hòe, ngươi trông hắn! - Nói xong, Văn Khúc tinh quân chắp tay sau lưng rời đi.

-Con thỏ, chúc ngươi may mắn.

Trùng Bát mặc mai rùa lên, từ từ rời đi.

Thái Thái Nhạc vui vẻ cười nói:

-Con thỏ, bái bai nha, ha ha... ở ác gặp ác, đáng đời!

-Thỏ Thỏ...

-Được rồi, đừng nói gì nữa, các ngươi đi hết đi.

Tần Thọ tội nghiệp thở dài một tiếng, đuổi tất cả mọi người đi.

Lúc ba tên đại ngốc đi ra, bỗng nhiên Khôi Tam lại nói:

-Con thỏ, hôm nay các ngươi đi đánh nhau à?

Tần Thọ gật đầu:

-Đúng.

Khôi Nhị nói:

-Lần sau đánh nhau thì gọi chúng ta, chúng ta đánh nhau là vô địch, rất mạnh!

Khôi Nhất đưa bàn tay qua:

-Ngậm miệng, làm nhiều nói ít, lần sau chúng ta sẽ càn quét Văn Xương Cung!

-Đại ca anh minh!

Thế là ba người rời đi.

Tần Thọ nhìn bóng lưng của ba người, có cảm giác Dịch Thủy Hàn gió thổi tiêu điều (trích Dịch Thủy Hàn của Kinh Kha), họa sĩ vẽ tranh chết lúc tráng niên...

Lắc đầu, mặc kệ ba con hàng này, Tần Thọ chợt thấy Ngưu Đại Lực, nắm chắc nắm đấm đi qua, dáng vẻ như muốn đánh nhau.

Tần Thọ cảm thấy buồn bực, con hàng này thế nào vậy? Chẳng lẽ có thù với ba tên ngốc?

Tần Thọ không nhịn được giữ chặt Ngưu Đại Lực, khẽ hỏi:

-Nghé con huynh, ngươi làm gì thế?

Ngưu Đại Lực hơi ngửa đầu, vẻ mặt ngang ngược mà nói:

-Tiên sinh nói bọn hắn rất lợi hại. Côn tộc trời sinh cường đại, tộc Đại Lực Ngưu không phục! Trong mắt ta, trong thế hệ này, chỉ mình ta vô địch!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất