Chương 131: Ngưu Đại Lực chiến với ba tên ngốc
Chiến ý ngập trời!
Tần Thọ nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của Ngưu Đại Lực, chỉ cảm thấy tối hôm qua thằng nhóc này chưa uống thuốc, hoặc là sáng nay ra ngoài bị cánh cửa kẹp... cái con mẹ nó, lý do đánh nhau cũng rất thanh tao thoát tục, không hề có chút đạo lý... không đúng, cái này vốn không hề có đạo lý, vì đánh nhau mà đánh nhau!
Lý do này mà đem đến Địa Cầu, chắc chắn sẽ lật đổ cái cớ mạnh nhất của người Đông Bắc: Ngươi sầu cái gì...
Tần Thọ lôi kéo Ngưu Đại Lực, nói:
-Nghé con huynh, ngươi muốn đánh, vậy sao phải chờ nhiều ngày như thế?
Vẻ mặt Ngưu Đại Lực bất đắc dĩ nói:
-Sao ta biết được bọn hắn lại ngồi xổm trong nhà xí hai ngày không chịu ra, bọn hắn tiêu chảy, ta không thể lợi dụng được, cách tránh đánh nhau này, ta cũng phải đành chịu.
Tần Thọ nghĩ đến dáng vẻ lúc ba tên ngốc tiêu chảy khí thế, tiếng pháo rung trời, nếu khi đó đánh nhau... hình ảnh kia quá đẹp, không dám nghĩ đến nữa.
Tần Thọ nghi ngờ nhìn Ngưu Đại Lực, hắn vô cùng nghi ngờ, Ngưu Đại Lực không dám khai chiến với ba tên ngốc mới đúng.
Tần Thọ nói:
-Nghé con huynh, ngươi nghĩ kỹ chưa, người ta có tới ba người đó. Người ta chơi với nhau, gọi là chơi mạt chược ba thiếu một. Ngươi đi gọi là phiên bản VIP đấu với địa chủ, ba người đánh một, ngươi chịu được không?
Ngưu Đại Lực kiêu ngạo ngửa đầu nói:
-Trong mắt ta, không có gì có thể cản bước ta! Ba tên thì ta cũng đánh!
Tần Thọ nhìn dáng vẻ không có thuốc chữa của Ngưu Đại Lực, biết là không thể kéo nổi tên đầu trâu này rồi, nên nói:
-Ngươi không sợ một đi không trở lại sao?
Ngưu Đại Lực ngang ngược vung tay lên đáp:
-Đều là đồng môn, chắc là chúng sẽ thủ hạ lưu tình...
Đột nhiên cua gắt, suýt chút nữa Tần Thọ bị Ngưu Đại Lực cua gắt làm bay ra khỏi cửa sổ xe, trong lòng mắng to, đã biết một đi không trở lại? Quả nhiên hiếm có con khỉ nào hung dữ như Hầu ca...
Nhưng mà, Ngưu Đại Lực nói cũng đúng, đều là đồng môn, ít nhất sẽ không bị đánh chết...
Cho nên, Tần Thọ cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhìn Ngưu Đại Lực ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Tần Thọ ngồi ở chỗ của mình, đáng thương nhìn Long Hòe, hỏi:
-Long Hòe, ngươi cũng đang nhàn rỗi, hai người chúng ta đánh cược chút đi! Ngươi nói Nghé huynh thắng, hay là ba tên ngốc thắng?
Long Hòe nghe xong, lập tức trong lòng có chút lay động, nhưng hắn lại bình tĩnh lại, vội ho một tiếng nói:
-Có thể đánh cược, nhưng mà trước tiên ngươi phải hoàn thành bài thi, nếu không thì sẽ không bàn gì nữa.
-Đừng như vậy, ngươi xem, nếu như đánh cược mà ta thắng thì ngươi thả ta đi, ngươi làm bài thi giúp ta. Nếu ngươi thắng thì ta an phận làm bài thi, được không? - Tần Thọ nói.
Hai mắt Long Hòe khẽ đảo:
-Ngươi nghĩ ta ngốc à? Cá cược thế này thì ta có lợi ích gì? Nhanh làm bài thi đi, đừng nghĩ nhiều chuyện nhảm nhí như vậy.
Tần Thọ thấy Long Hòe không đần độn như vẻ bề ngoài, đành phải từ bỏ, liền nói:
-Chúng ta thi cái gì vậy?
-Buổi sáng tiên sinh dạy các từ đồng âm với cách phát âm khác nhau. Tiên sinh bảo mọi người tự chọn một từ, sau đó viết ra chín từ đồng âm, đồng thời viết giải thích. Nếu tiên sinh muốn kiểm tra, chắc là thi cái này, ngươi có thể bắt đầu làm bài thi rồi thỏ. - Long Hòe nói.
Tần Thọ nghe xong, cắn đầu bút:
-Long Hòe...
Long Hòe lắc đầu, dùng ánh mắt trung hậu đàng hoàng nhìn Tần Thọ:
-Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, ta sẽ không giúp ngươi gian lận.
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Long Hòe, ta không phải có ý này...
-Vậy ngươi có ý gì? Ta biết đề thi này có hơi khó với ngươi, nhưng ta nhất định phải nhắc ngươi, ngươi không đáp hết, chắc chắn ta sẽ không để ngươi đi. Thân là thần tiên, thì không bao giờ thiếu tuổi thọ, chúng ta có thể vẫn ngồi ở đây, nhìn mặt trăng, ngắm hoa gì đó... ai da... con thỏ, ngươi làm gì đó?
Long Hòe đang nói đến thoải mái, chợt thấy con thỏ này nhảy dựng lên, một tay kéo băng ghế, nhìn hắn chằm chằm.
Tần Thọ nói:
-Ngậm miệng, cho ta một tờ giấy, hiểu không? Thỏ gia ta chỉ muốn một tờ giấy làm bài thi mà thôi, ngươi lải nhải cả ngày làm gì?
-Ồ, ngươi muốn làm bài thi? Ngươi biết làm à? - Long Hòe ngạc nhiên.
Trên trán Tần Thọ đều là hắc tuyến, thì ra con hàng này vẫn không hi vọng hắn sẽ làm bài thi à?
Ra về, người khác đều được đi, chỉ có Tần Thọ ở lại... Bây giờ Tần Thọ chỉ muốn đi về, huống chi, Ngưu Đại Lực và ba tên ngốc chiến đấu, hắn vẫn muốn đi xem nữa. Đi vào thế giới này, hắn còn chưa thấy những vị thần tiên thật sự chiến đấu với nhau, không xem chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Hắn tin tưởng, trận đại chiến này chắc chắn sẽ mãn nhãn hơn phim bom tấn của nước Mỹ, quan trọng nhất là đây là lần đầu tiên không cần mua vé! Nếu như gọi Hằng Nga đến, thì cũng có cả muội tử, đi đâu tìm cơ hội tốt như thế?
Cho nên, bây giờ Tần Thọ rất gấp, sao có thời gian nói nhảm với Long Hòe chứ? Cầm băng ghế lên, dáng vẻ ngươi còn dám nói nhảm nữa ta sẽ đập ngươi đó.
Trong nháy mắt, Long Hòe lấy ra một tờ giấy từ trong ngực ra, đặt ở trên bàn.
-Mực đâu?
Tần Thọ thật sự bó tay rồi, trên bàn của người khác đều có bút mực giấy nghiên, nhưng bàn của hắn lại không có, còn bảo hắn làm bài thi?
Hắn trả lời bài thi thế nào? Cầm bút của hắn viết ra sao? Mặc dù đồ chơi này thật cứng rắn, nhưng cán bút lại mảnh như thế, trọng lượng lại nhẹ như vậy, hắn không khỏi có suy nghĩ xấu xa: Cái đồ chơi này cho muội tử dùng chắc sẽ bị ghét bỏ mất...
Ít nhất Tần Thọ cũng ghét bỏ, nó quá nhỏ, không có sức nặng, cầm lên không có chút cảm giác nào. Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể dùng tạm.
Long Hòe lập tức lấy mực ra, Tần Thọ chấm chút mực nước, lúc này mới nhớ ra, mình không biết dùng bút lông viết chữ...
Nhưng mà ngay tức khắc Tần Thọ không hề để tâm đến vấn đề này, không phải chỉ là viết chữ thôi sao? Có gì mà không được?
Long Hòe thấy Tần Thọ không biết tư thế cầm bút chính quy, khẽ lắc đầu. Nhưng mà nhìn lại năm móng vuốt ngắn của con thỏ kia, có vẻ nhưng cũng không thể cầm bút đúng được, cũng từ bỏ chỉ dạy... bây giờ hắn đang tò mò nhất là con thỏ này có thể thật sự viết được đáp án sao?
Ngay lúc Long Hòe đang ngẩn người, đột nhiên con thỏ quát to một tiếng, đặt bút xuống, nhanh chóng viết xuống một chữ.
Chưa đợi Long Hòe nhìn sang, chỉ nghe con thỏ kêu lên:
-Đem giấy tới!
Long Hòe lại cúi đầy nhìn qua, hai mắt tối sầm lại, con thỏ chết tiệt này, trên trang giấy lớn như vậy chỉ viết một chữ —— Luân!
Long Hòe nói:
-Con thỏ, ngươi có thể viết nhỏ lại.
Tần Thọ nói với vẻ hùng hồn:
-Thỏ gia ta mà viết nhỏ được thì cần gì phí sức mà viết lớn như thế? Lãng phí sức lực? Nhanh cho giấy đi, cắt ngang suy nghĩ của ta, ta sẽ đi cáo trạng với tiên sinh rằng ngươi quấy rầy ta học tập.
Long Hòe chớp mắt một cái, cũng hoàn toàn bó tay với con thỏ chết tiệt này rồi.
Nhưng mà trước mắt, có vẻ như cũng chỉ có thể như thế...
Vì thế Long Hòe liên tục đưa giấy qua, Tần Thọ thì nhanh chóng viết xuống từng chữ lớn. Mặc dù hắn không biết viết chữ bằng bút lông, nhưng chỉ cần viết chữ lớn một chút, kéo dài nét bút ra một tý thì vẫn có thể nhìn ra chữ gì.
Nhưng mà một trang giấy viết một chữ, Long Hòe nhìn mà đau lòng, quan trọng là, cái này vô cùng khó đọc.
Chỉ thấy con thỏ viết thật nhanh, hắn nhanh chóng thu dọn, đến cuối cùng con thỏ viết cái gì, hắn hoàn toàn không biết!