Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 132: Chín chữ đồng âm của con thỏ

Chương 132: Chín chữ đồng âm của con thỏ

Liền một hơi viết xong, thỏ quăng cây bút đi, bò dậy muốn nhanh chóng chạy thoát.

Long Hòe vội vàng xách lấy tai con thỏ hỏi:

-Con thỏ, ngươi định chạy đi đâu vậy?

Tần Thọ lập tức nói:

-Ta trả lời xong đề này rồi, đương nhiên là muốn đi xem náo nhiệt. Nói là sẽ nhanh chóng quay lại nhưng đám người Ngưu Đại Lực đã lâu như vậy cũng không có chút động tĩnh gì cả?

-Ta nào biết được... nhiệm vụ của ta là giám sát ngươi nghiêm túc thành thực trả lời xong câu hỏi này, chỉ sau khi ta kiểm tra xong ngươi mới có thể rời đi được. Nếu người cứ viết bừa bãi lộn xộn chỉ để chống đối, vậy ta chỉ có thể báo cáo với tiên sing, để tiên sinh muốn trừng phạt ngươi xem ngươi còn muốn đi xem náo nhiệt nữa không.

Tần Thọ lanh lợi đảo hai mắt, tự tin thẳng thắn nói:

-Được rồi, được rồi, xem như ta sợ cây gỗ nhà ngươi rồi. Thỏ gia ta cái khác không nói chứ về nhân phẩm này… Nếu không biết thì ta đã không viết, nếu ta đã viết rồi thì chắc chắn chỉ có đúng mà thôi.

-Có quỷ mới tin ngươi, ngươi không được phép đi, để ta đến kiểm tra xem thế nào đã! - Long Hòe lại đặt Tần Thọ trở lại chỗ ngồi, sau đó lấy ra một xấp giấy dày, cẩn thận lật từng tờ xem qua một cách tỉ mỉ. Cũng coi là may mắn, ngay từ đầu bộ sưu tập đã được sắp xếp theo trình tự, bây giờ chỉ cần lật từ dưới lên là có thể đảm bảo trật tự đúng, rất nhanh chóng vừa vặn sẽ có thể đọc hết chúng.

Cho nên Long Hòe một bên vừa cầm xấp giấy một bên mở miệng đọc:

-Vòng, thuyền, không, gọi là, vòng, thuyền, mà gọi là, hạm! Hừm, cái này không tồi đó, giải thích theo cách đảo ngược.

Long Hòe lại tiếp tục đọc, càng đọc, sắc mặt lại càng đen xì...

Chỉ nhìn thấy phía sau như thế này:

-Nút bấm không gọi là nút bấm, mà gọi là phím!

-Thuyết phục không gọi là thuyết phục, mà gọi là gián!

-Đề cử không gọi là đề cử, mà gọi là tiến!

-Khe nước không gọi là khe nước, mà gọi là suối!

-Cường tráng không được gọi là cường tráng, mà gọi là khỏe mạnh!

-Giẫm đạp không được gọi là giẫm đạp, mà gọi là bước qua!

-Bắn súng không được gọi là bắn súng, mà gọi là bắn tung tóe!

-Khiêu khích không gọi là khiêu khích, mà gọi là tiện! (tất cả mấy từ vế sau đồng âm với nhau, tất cả đều đọc là "jiàn")

Long Hòe đọc xong, sắc mặt lúc này đã biến thành than đen như đít nồi, chỉ trong mấy chữ vọn vẹn này hắn liền cảm nhận được đâu đó mùi vị khiêu khích nồng nặc, cái chính của bản dịch này chính là sự khinh bỉ!

Lúc này, thỏ mới tiến lên phía trước giả bộ ngây ngô hỏi:

-Như thế nào? Có phải nhận thấy được thỏ gia ta đây tài năng văn chương xuất sắc, có một không hai hay không, bị ta thuyết phục rồi hay sao? Nếu không còn việc gì nữa vậy ta đi trước đây nhé...

-Chờ một chút! - Long Hòe vội vàng kêu lên gọi hắn quay lại.

Tần Thọ dừng lại, rồi hỏi:

-Sao vậy chứ? Ta viết sai chỗ nào rồi sao?

Long Hòe kìm lòng không được bao lâu, rốt cuộc cũng phát hiện thấy, tuy rằng mấy câu giải thích này có chút miễn cưỡng nhưng quả thực là rất có lý, không có cách nào xoi mói được con thỏ này nữa, bất lực liền vẫy tay:

-Đi đi, đi đi… Ta cầm cho tiên sinh xem đã, ngài ấy muốn giết ngươi, đảm bảo ngươi sẽ không ngăn được.

Nói xong, Long Hòe rời đi.

Không lâu sau, trong cung Văn Khúc truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của Văn Khúc Tinh:

-Ta thấy hắn không phải là có ý khiêu khích gì cả mà là muốn khinh bỉ thì có! Con thỏ chết tiệt này sớm muộn gì cũng bị ta hầm chín mà thôi!

Nghe nói như vậy, Tần Thọ thở dài một hơi lên tận trời xanh:

-Không hổ là Văn Khúc Tinh, tài năng văn chương đỉnh cao, đã sắp bắt kịp được thỏ gia ta rồi...

Tần Thọ ra khỏi Thư Sơn, nhìn xung quanh một vòng cũng không tìm thấy Ngưu Đại Lực và ba tên ngốc, cũng không biết bọn họ đã chạy đi đâu mất rồi nữa.

Trong sự bất lực chỉ đành đi về phía nhà của hắn...

Cùng lúc đó, ở đâu đó trong dãy núi Tam Hiệp Cốc...

-Đứng lại!

Trước mặt ba tên ngốc lắc lư, đang trên đường về nhà đột nhiên xuất hiện một người lao ra đâm sầm tới, đầu ngẩng ngực cao, khí thế vô cùng bá đạo, trong đôi mắt tràn ngập địch ý, đó chính là Ngưu Đại Lực.

-Người anh em nghé huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy? - Khôi Tam hỏi.

Ngưu Đại Lực đảo hai con mắt rồi nói:

-Gọi ta là Ngưu Đại Lực!

-Nghé huynh đệ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì vậy? - Khôi Tam lại hỏi lại.

Ngưu Đại Lực tức giận gầm lên một tiếng:

-Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Gọi ta là Ngưu Đại Lực!

Khôi Nhất gãi đầu nói:

-Nghé huynh đệ, ngươi có bị ngốc không vậy? Ngươi là trâu chứ không phải người, lấy đâu ra tiếng người vậy chứ?

Lửa giận trong người Ngưu Đại Lực bừng bừng bốc cháy, giậm chân ầm ầm, đất trời rung chuyển, hai ngọn núi bốn phía xung quanh chấn động nứt toác ra! Ngưu Đại Lực biết có lẽ hắn đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của ba tên ngốc này, đã như vậy thì chỉ thẳng tay nói có lẽ tốt hơn:

-Thôi đừng nói nữa. Hôm nay, ta muốn chứng minh cho tiên sinh, cho trời đất, các bạn cùng trang lứa với ta về năng lực chiến đấu. Ta mới là người mạnh nhất!

Ba tên ngốc nhìn nhau rồi nói:

-Đại ca, lời của hắn nói là có ý gì vậy?

Khôi Nhị liền nói:

-Ngươi có bị ngu ngốc không vậy? Lời của hắn ta chính là muốn khiêu chiến với tiên sinh, hắn muốn tạo phản đó.

Khôi Nhất giơ tay tát hai cái bạt tai rồi nói:

-Im đi, hắn khiêu chiến với tiên sinh thì liên quan quái gì đến chúng ta chứ? Về nhà ăn thôi!

-Đại ca anh minh!

Cho nên, ba tên ngốc ném lại cho Ngưu Đại Lực ba cái bóng lưng sáng láng, rồi đủng đỉnh rời đi…

-Đi rồi sao? Cứ như vậy mà đi hay sao? - Ngưu Đại Lực đứng ngẩn ra tại chỗ, ngu ngơ không hiểu gì...

Một lúc sau, Ngưu Đại Lực mới bừng tỉnh, mạnh mẽ gầm lên một tiếng:

-Ba cái tên ngốc kia đứng lại, ta muốn thách thức ba người các ngươi đó!

Khi ba tên đại ngốc nghe xong mới ngớ người, đột nhiên dừng bước lại... Ba người nhìn nhau, sau đó mở miệng cười toe toét.

-Tiên sinh, Ngưu Đại Lực lại hùng hổ đi thách đấu với tam kiệt của Côn tộc, người nói xem ai sẽ thắng đây? - Long Hòe vừa mài mực cho Văn Khúc tinh quân vừa hỏi.

Văn Khúc tinh quân cau mày nói:

-Hắn định đi thách đấu với tam kiệt của Côn tộc sao?

-Vâng ạ, con thỏ đã nói vậy.

Văn Khúc tinh quân suy nghĩ một chút rồi nói:

-Đến Dược Vương Điện xin một ít thuốc trị thương đi.

-Vâng, sư phụ, Côn tộc hẳn là có thuốc trị thương chứ? - Long Hòe hỏi lại.

Văn Khúc Tinh ngẩng đầu nói:

-Ài… vi sư có nói qua người của Côn tộc bẩm sinh đã có chỉ số thông minh thấp, nhưng sức chiến đấu lại là bất khả chiến bại. Bọn họ sinh ra là để chiến đấu, đi thách đấu với bọn họ thì quả là một việc ngu ngốc. Một khi bước vào trạng thái chiến đấu, bọn họ đều là những tông sư đấu võ trời sinh!

-Cái gì? - Long Hòe kêu lên...

Đồng thời, Ngưu Đại Lực ở bên kia.

Ngưu Đại Lực gầm lên một tiếng mạnh mẽ rồi lao thẳng lên phía trước.

Ba tên ngốc cơ hồ đồng thời cũng cùng một lúc quay người lại, vào lúc này vẻ ngốc nghếch trên mặt bọn hắn đã biến mất, mỗi người đều hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị đi cùng với ánh mắt vô cùng sắc bén, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, khí huyết trong cơ thể như đang ầm ầm tuôn trào!

-Hống! - Ba người đồng thời gầm lên, tiếng gầm hóa thành một làn sóng khí lao thẳng ra, xé nát thiên địa, nhanh như vũ bão!

Nhìn thấy vậy, Ngưu Đại Lực kêu lên một tiếng:

-Làm sao có thể như vậy chứ?

Trong giây phút tiếp theo, ba bóng người khổng lồ nhanh chóng lao tới, bao vây Ngưu Đại Lực…

Ngưu Đại Lực hét lớn lên một tiếng:

-Ba tên ngốc, ta không sợ đâu! Hãy nhìn xem sức mạnh phá thiên của ta đây!

Trong khi nói, Ngưu mạnh mẽ tập trung sức lực toàn thân...

Vào lúc này, ba tên đầu trọc cười lên một tiếng, sáu cánh tay của bọn hắn giống như búa bổ giáng xuống!

Tiếp theo đó là những tràng tiếng đập liên tiếp cùng với những tiếng la hét thảm thiết...

Ngưu Đại Lực vội vàng phát hiện ra tất cả ma lực của mình đều bị chiếc búa bạo lực từ sáu cánh tay này hợp nhất trực tiếp đánh tan, sáu cánh tay này giống như một thanh thép rắn chắc, mọi thứ đều không thể phá vỡ được, uy lực vô biên!

Bị giáng đòn một hồi lâu, Ngưu Đại Lực hoàn toàn phát hỏa:

-Là các người ép ta đó, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận! Xem ta dùng sức phá thiên đây!

Sau đó thân thể của Ngưu Đại Lực bắt đầu biến đổi to lên, rồi trở thành một con trâu to lớn, đồng thời đầu cũng lớn hơn, sức mạnh tăng vọt trong chớp mắt!

-Đại ca, con nghé này đã lớn hơn rồi. - Khôi Tam nói.

-Ngồi xuống!- Khôi Nhất kêu lên.

Ngưu Đại Lực hoàn toàn không hiểu ba người này đang nói cái gì, nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện Khôi Nhất đột nhiên bật dậy và sau đó hoàn toàn biến mất...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất