Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 133: Chồng chất La Hán thành Thái Sơn

Chương 133: Chồng chất La Hán thành Thái Sơn

Ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một bóng ma màu đen thật lớn che khuất ánh mặt trời, cơ thể khổng lồ kia còn to lớn hơn cả một ngọn núi mấy lần!

Nhìn kỹ thì đó nào phải bóng ma, đó rõ ràng chính là một con cá khổng lồ.

-Đấy là Côn ư?

Ngưu Đại Lực trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh ấy.

Ngay sau đó, một cái mông mập mạp rơi xuống, Ngưu Đại Lực cố gắng nâng lên, nhưng mà Côn quá lớn, quá nặng... hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà chống.

Đúng lúc này, Khôi Nhị cười ha ha nói:

-Xếp La Hán à, ta thích, tính thêm ta nữa!

Ngưu Đại Lực vừa thấy thế, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ hét:

-Ta là vô địch!

Sau đó, Khôi Nhị lắc mình biến hóa, lại một con Côn lớn hơn gấp đôi so với Khôi Tam đè xuống...

Ngưu Đại Lực trợn mắt, sắp bật khóc, chửi:

-Má nó, sao lại lớn như vậy?

Ầm!

Hai chân Ngưu Đại Lực cắm vào trong lòng đất, hắn chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều đang rên rỉ. Có điều, hắn vẫn kiên trì, cắn răng kiên trì... cố gắng hét lên giận dữ:

-Đừng... có... má... nó...

Chỉ thấy Khôi Nhất cười ha ha nhìn hắn, nói:

- y dô, còn có sức à, vậy lại tính thêm ta nữa.

Sau đó, Khôi Nhất bay lên trời, biến thành một con Côn lớn hơn gấp đôi so với Khôi Nhị, che phủ cả bầu trời, rồi đè xuống...

-Con mẹ nó…

Ngưu Đại Lực chửi xong một câu cuối cùng, ầm một tiếng hoàn toàn bị đè vào trong lòng đất, không còn động tĩnh.

---

Mà giờ phút này, Tần Thọ đã đang trên đường trở về Mặt Trăng, hắn vừa đi, vừa lắc đầu thở dài.

Tần Thọ cảm nhận được các tế bào trong cơ thể biến hóa. Nhưng khiến Tần Thọ buồn bực là, nhân quả của lần đập phá Văn Xương Cung, hình như cũng không có khiến cho đám tế bào độc ác đó ngậm miệng lại, thậm chí là không ảnh hưởng lớn lắm... điều này thật sự làm Tần Thọ có hơi tức giận.

-Haiz... đây đều là chuyện ồn ào gì đây, khi nào thì bọn chúng mới có thể dừng lại để thỏ gia ta im lặng thăng cái cấp chứ... bọn chúng không dừng lại, thỏ gia ta đây hoàn toàn không đủ sức tranh với bọn chúng…

Tần Thọ nằm ở trên tảng đá, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đúng vậy, Tần Thọ mới nhìn có vẻ rất oai phong, nhưng chỉ có hắn mới hiểu được, mạng của hắn vẫn luôn treo bên mép vực, không cẩn thận một cái là sẽ rơi xuống dưới.

Tần Thọ nhìn trời, lại thở dài.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng ma, Tần Thọ nhìn kỹ vào, thì đó rõ ràng là một đám mây cực lớn, sau đó trên đám mây đi xuống một chiếc xe ngựa, kéo xe là hai con Thiên Mã có cánh màu trắng!

Tần Thọ vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, lau nước miếng bên khóe miệng, lẩm bẩm:

-Hương cay này nhất định phải có thêm chế biến đặc biệt!

-Xuy!

Một giọng nam uy nghiêm vang lên, tiếp theo xe ngựa dừng lại trước mặt Tần Thọ.

Tấm rèm trên xe ngựa tự động mở ra, sau đó một nam tử mặt mày trắng nõn, dáng người khôi ngô, để râu, mặc áo giáp màu vàng, áo trong màu đen, đầu đội mũ đen đi ra. Nam tử vừa thấy Tần Thọ đã cười nói:

-Con thỏ, còn nhớ ta không?

Tần Thọ suy nghĩ một lát, trong trí nhớ có vẻ có chút ấn tượng, có điều không rõ ràng lắm. Hắn theo bản năng lùi về phía sau, từ xưa đến nay, không có chuyện gì mà ân cần, không phải kẻ gian chính là kẻ trộm! Người này ăn mặc trang bị rất tốt, vừa thấy chính là kẻ có cấp bậc cao, bỗng nhiên hạ mình cầu người nịnh nọt với một con thỏ lính mới như vậy, chắc chắn có mưu đồ gì đó.

-Này này này... con thỏ, ngươi chạy xa như thế làm gì?

Nam tử kia thấy thế, lập tức khó chịu, vừa nói vừa đi về phía trước.

Tần Thọ vội vàng lui về phía sau nói:

-Ngươi... đừng tới đây.

-Tại sao? Ta là người tốt! Ngươi nhìn bộ áo giáp cả người ta xem, có con dấu của Thiên Đình, hàng Thiên Đình chính hãng đó. Ta đường đường một thần tiên trên thiên đình, còn có thể lừa người hay sao? - Nam tử khó chịu nói.

Tần Thọ cười ha ha đáp:

-Không liên quan đến áo giáp.

-Thế thì là vì cái gì?

Tần Thọ vô cùng nghiêm túc, đứng đắn nói:

-Ta sợ heo.

-Heo? Đâu ra heo?

Nam tử quay đầu nhìn đằng sau, cũng không có ai mà... sau đó bỗng hiểu ra, lập tức đen mặt, đây là đang nói hắn à!

Chẳng qua, nam tử vẫn có thể nhịn được, đen mặt một lúc, lập tức nở nụ cười, nói:

-Con thỏ, ngươi thật biết nói đùa.

-Ha ha... ta là nghiêm túc.

-...

Nam tử vội vàng vội ho một tiếng nói:

-Tự giới thiệu một chút, ta là...

-Bà nội ngươi cũng không cần giới thiệu, ta còn có việc, đi trước đây. - Tần Thọ xua tay, vội vã trốn.

Tuy Tần Thọ muốn tìm đường chết, nhưng hắn tìm đường chết đều là tìm hiểu rõ gốc gác, có thể làm mà không chết mới là con đường đúng đắn. Tần Thọ thật sự không muốn để ý đến cái tên hoàn toàn không sờ rõ manh mối đột nhiên gặp phải này.

Nam tử thấy vậy, lập tức sốt ruột, la lên:

-Con thỏ, ngươi chạy cái gì chứ? Làm bạn bè không được sao? Ta cũng không phải người xấu!

Tần Thọ:

-Ha ha...

Tần Thọ ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn.

Nam tử nóng nảy, vẫy tay một cái, xe ngựa thu nhỏ lại tiến vào trong túi của hắn, sau đó hắn lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa la:

-Con thỏ, đừng lạnh lùng như vậy chứ. Ta nói cho ngươi biết, ta là...

-Nói với ngươi mấy lần rồi, ta không có hứng thú với bà nội ngươi. Đừng mơ giới thiệu bà nội ngươi cho ta, ta sẽ không làm ông nội ngươi đâu! - Tần Thọ hét lên.

Nam tử nghe thấy vậy, mặt lập tức đen như đít nồi... trong lòng có một trăm nghìn chữ con mẹ nó lao nhanh qua.

Có điều, không biết hắn có ý định gì mà vẫn nhịn xuống được, cười hì hì nói:

-Con thỏ, ngươi thật hài hước.

Trong lòng lại âm thầm nói:

-Mẹ nó, con thỏ này quả nhiên giống với lời đồn, thật mẹ nó tiện! Đúng là gợi đòn mà! Con thỏ này chẳng thiếu cái gì hết, chỉ thiếu một ngọn lửa nướng ăn!

-Con thỏ, ta không phải muốn nói bà nội của ta, ta nói ta!

Tần Thọ cười lạnh một tiếng:

-Ngươi thì càng không được, thỏ gia ta đây chỉ thích mỹ nữ!

Nam tử:

-...-

Nam tử cố gắng dằn một bụng tức giận xuống, nói:

-Đừng nghĩ xiêu vẹo, ta là định giới thiệu với ngươi một chút. Ta là Thiên Bồng nguyên soái, đại thống lĩnh của thủy quân Thiên Hà, ta thật sự không có ý xấu...

Vốn dĩ, Tần Thọ không muốn để ý đến hắn, nhưng vừa nghe thấy bốn chữ Thiên Bồng nguyên soái, Tần Thọ bỗng phanh lại, trong lòng điên cuồng la lên: Thiên Bồng nguyên soái? Mẹ nó, đây thật sự là heo!

Hành động bất ngờ ấy của Tần Thọ, khiến Thiên Bồng nguyên soái đuổi sát phía sau sợ tới mức vội vàng dừng lại, suýt chút nữa là một đạp đá bay con thỏ kia đi...

Tần Thọ quay đầu cẩn thận đánh giá Thiên Bồng, từ dưới lên trên, lại từ trên xuống dưới, đi quanh một vòng ngắm nhìn... Tần Thọ thật sự không nghĩ tới, thế mà trước khi hắn đầu thai thành Trư Bát Giới lại anh tuấn như vậy.

Nếu nói thế, con khỉ họ Tôn đại náo Thiên Đình, đi Tây Thiên lấy kinh còn chưa có bắt đầu. Hay hoặc là, thế giới này sẽ không có cái vụ đó?

Trong đầu Tần Thọ suy nghĩ rất nhiều, nhưng bởi vì tư liệu quá ít, nên không xác định được cái gì.

Chỉ là, hắn chắc chắn một điều là cái con heo này là một tên háo sắc! Hắn tìm Tần Thọ e rằng là có dụng ý khác, chắc chắn là để ý Hằng Nga trên Nguyệt Cung!

Tần Thọ lập tức xù lông, cái khác hắn không quan tâm, nhưng mà Hằng Nga là ranh giới cũng là điều cấm kỵ trong lòng hắn. Có người muốn cướp với hắn, điều này sao được? Dù con heo này là một tên gà mờ trong chuyện tình cảm, nhưng ông đây rất nhỏ nhen!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất