Chương 134: Lừa gạt
Kẻ thù ở trong bóng tối là nguy hiểm nhất, cách an toàn nhất là đặt hắn ở ngay dưới tầm mắt, nhìn thấy hắn tung tăng chạy nhảy, lại cho hắn một cái vỉ đập ruồi… sau đó hắn vẫn còn chưa biết...
Vì vậy, Tần Thọ mỉm cười:
-Con thỏ, ngươi nhìn cái gì vậy?
Thiên Bồng bị con thỏ này nhìn đến mức lông tóc dựng đứng hết lên, hắn ta có một cảm giác, lần đầu tiên khi con thỏ nhìn thấy hắn chính là xa lạ, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của nó không còn giống vậy nữa rồi, cảm giác giống hệt như đồ tể nhìn thấy con heo, nhìn đến nỗi khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Tần Thọ nghe vậy liền nhướng mày, duỗi móng ra, ngoắc ngoắc ngón tay rồi nói:
-Không có chuyện gì, nếu ngươi muốn quen biết với thỏ gia ta đây, vậy thì chắc hẳn ngươi đã biết quy tắc của thỏ gia ta rồi đúng không? Có mang lễ gặp mặt không?
-Ách...
Thiên Bồng lập tức sững sờ, hắn đường đường là tổng thống lĩnh thủy binh của Thiên Hà, một tinh tú trong Thất Tinh Bắc Đẩu, một trong Tứ Thần Bắc Cực, một trong tứ đại nguyên soái của Thiên Đình! Thân phận này của hắn, có đi tới nơi nào mà người ta không nịnh bợ lấy lòng muốn làm quen? Rồi đột nhiên có một ngày, bắt gặp một tên gia hỏa vươn móng ra đòi quà gặp mặt, hắn ta thật sự có chút không kịp thích ứng.
Tần Thọ thấy vậy thì cong môi nói:
-Ách cái gì mà ách? Đây là quy tắc... lẽ nào ngươi lại không biết sao?
Tần Thọ nghiêng người về phía trước, bày ra điệu bộ nếu như không biết, ta sẽ kéo ngươi vào danh sách đen.
Thiên Bồng có thể nói gì đây, trong lòng tự có tính toán riêng, nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một cái Hộ Tâm Kính màu vàng, đưa cho Tần Thọ rồi nói:
-Đây là một tấm Hộ Tâm Kính, trong thời khắc quan trọng nó có thể cứu sống ngươi một mạng, thế nào?
Tần Thọ nhận lấy, ngắm nghía một chút, Hộ Tâm Kính này xác thực không tồi, ánh sáng màu vàng lấp lánh, bên trong có nguyên khí cường đại đang dao động, hiển nhiên không phải hàng rác rưởi như một số tán tiên tặng.
Tần Thọ cho vào trong túi, lại duỗi tay ra một lần nữa:
-Đây coi như là phí tổn thất tinh thần do trước đây ngươi đã dọa ta đi!
Sắc mặt Thiên Bồng lập tức tối sầm lại, hắn chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy!
Lần đầu tiên Thiên Bồng cảm thấy hối hận khi đến gặp con thỏ này, nhưng sau đó lại nghĩ lại, nếu như hắn muốn đến gần bóng dáng trong mơ, thì đây là cách duy nhất...
Vì vậy, Thiên Bồng nghiến răng nghiến lợi lại muốn lấy ra thứ gì đó.
Kết quả lại nghe con thỏ nói:
-Chiếc xe ngựa mà ngươi vừa cưỡi không tồi, cho ta đi.
Thiên Bồng vừa nghe thấy thế, hai tròng mắt gần như sắp lồi cả ra ngoài, đòi lễ vật đã là vô sỉ lắm rồi, vậy mà mẹ nó bây giờ còn chỉ đích danh tên quà sao? Tên gia hỏa này không còn chút mặt mũi nào à?
Tần Thọ liếc nhìn biểu cảm của Thiên Bồng, bĩu môi nói:
-Keo kiệt như thế thì làm sao có thể kết bạn được? Bỏ đi, bỏ đi, không kết nữa, thỏ gia ta về nhà đây...
Thiên Bồng vừa thấy, con thỏ này cứ nói đi là đi luôn, không hề có ý tứ trả lại cho hắn cái Hộ Tâm Kính, lửa nóng trong lòng lập tức bùng lên, liền kêu to:
-Con thỏ, ngươi đi luôn sao? Ngươi còn cầm Hộ Tâm Kính của ta đó!
Tần Thọ đang vui, hỏi ngược lại:
-Cầm Hộ Tâm Kính của ngươi? Là ta muốn lấy, hay là ngươi đưa cho?
-Ngươi muốn nên ta mới đưa.
Thiên Bồng nói một cách tự nhiên.
Tần Thọ phẩy tay nói:
-Đúng vậy, do ngươi đưa, vậy thì là của ta rồi. Bây giờ nó đã là của ta, nên ta dựa vào cái gì mà đưa cho ngươi?
Thiên Bồng:
-Ách...
Tần Thọ nói:
-Đạo lý chính là đạo lý như vậy, ngươi cứ dần dần làm quen thật tốt đi.
Thiên Bồng sốt ruột:
-Đợi chút... đợi chút, con thỏ, chúng ta có chuyện cần thương lượng mà… ngươi có thể đổi yêu cầu khác được không?
Tần Thọ kéo cái tai to:
-Cũng không phải là không được, ta nghe nói ngươi có một cái cào rất tốt...
-Của ngươi đây!
Thiên Bồng vừa nghe thấy vậy, trong lòng đã gào thét chửi bới, con thỏ chết tiệt này làm sao biết ta vừa mới có được cái cào? Hắn biết rất rõ, cái cào này là do Thái Thượng Lão Quân tập hợp sức mạnh của vô số các Thiên Thần để chế luyện mà thành, mặc dù là vũ khí lễ nghĩa nhưng nó tượng trưng cho thể diện và sức mạnh, sao có thể tặng nó cho một con thỏ? Vì vậy hắn âm thầm nghiến răng lấy xe ngựa ra rồi nhét nó cho con thỏ, tránh để con thỏ chết tiệt này lại đưa ra bất cứ yêu cầu quá đáng nào đó.
Cùng lúc đó, một câu thần chú được truyền cho Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn xe ngựa, ngay lập tức giãn mày nở nụ cười vui vẻ. Xét cho cùng, Đằng Vân Giá Vũ cũng chỉ là tiểu pháp thuật, tốc độ bay lượn có hạn, cho dù thần thông Cao Thiết được tăng lên thì tốc độ vẫn không thể quá nhanh. Nhưng chiếc xe ngựa này thì khác, pháp bảo phi hành, không những ngồi rất thoải mái, mà chạy còn rất nhanh nữa đó!
Trọng điểm là, dùng thứ đồ chơi này để tán gái, đưa muội tử đi hóng gió, vậy thì sẽ kéo được bao nhiêu là gió chứ?
Thiên Bồng nhìn Tần Thọ cười hạnh phúc như vậy cảm giác như trái tim hắn đang rỉ máu...
Kể từ khi nhìn thấy Hằng Nga ở thịnh hội Tết Trung Nguyên, mấy ngày nay hắn ta không thể yên ổn ngủ ngon được một đêm nào, mỗi ngày trong thâm tâm chỉ hiện lên hình bóng của Hằng Nga.
Nếu như là tiên tử khác, hắn ta sẽ lập tức tới gõ cửa bái phỏng rồi. Nhưng trong lòng có quỷ, tất nhiên sẽ cân nhắc e ngại nhiều hơn, sợ đối phương sẽ nghĩ nhiều, sợ đối phương từ chối, sợ để lại ấn tượng xấu với đối phương v.v...
Suy đi tính lại, mấy lần hắn ta đã muốn ra khỏi Thiên Hà để lên Nguyệt Cung, nhưng cuối cùng vẫn đều kìm lại được.
Cuối cùng...
Hắn ta nghĩ ra một cách, đó chính là ra tay từ con thỏ này trước!
Như có câu nói, theo đuổi muội tử, thì phải lấy lòng bạn thân của nàng trước, đi đường vòng...
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, sẽ thông qua con thỏ này để quen biết với Hằng Nga, sau đó sẽ thể hiện thủ đoạn của hắn, quan vị, thân phận, địa vị, năng lực và tướng mạo đều phải thể hiện ra. Vì vậy, tự mình thể hiện vẻ bên ngoài là điều rất cần thiết, chính vì thế hắn mới ra không ít vàng để chế tạo ra chiếc Thiên Mã Vân Long này, kết quả vừa mới ló ra ngoài để ra vẻ được một vòng, đã bị con thỏ chết dẫm này cuỗm mất, đau lòng quá đi...
Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể thông qua con thỏ này để làm quen với Hằng Nga, hắn lại cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy Tần Thọ không ngừng nghịch ngợm chiếc xe Thiên Mã Vân Long, Thiên Bồng không nhịn được nói:
-Con thỏ, chiếc xe này là bảo bối của Huyền Tự Đầu đó, ta phải đưa ra cái giá rất lớn mới có thể chế tạo ra. Nếu như không phải thật sự coi ngươi là bằng hữu tốt, ta sẽ không bao giờ đưa nó cho ngươi đâu.
Tần Thọ giơ ngón tay cái lên, ý tứ rất hài lòng, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm: Tặng nó cho một kẻ xa lạ, ngươi đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào chứ. Nếu như ngươi không phải đang tính mưu kế lớn, thì ngươi nhất định là một tên ngốc.
Đáng tiếc, thỏ gia ta không phải kẻ ngốc, nhận được lễ vật, là muốn tán cô em nhà chúng ta? Không có cửa đâu!
Vì thế, Tần Thọ cười khì khì nói:
-Không tồi, không tồi, coi như là đã quen biết. Ngươi có thể về nhà rồi!
Thiên Bồng nghe vậy lập tức ngẩn người, về nhà? Hắn ta không dễ dàng gì mới có thể xin nghỉ phép để tới đây, nên làm sao có thể về nhà được chứ! Hắn muốn lên Mặt Trăng, hắn muốn tới Nguyệt Cung, hắn muốn gặp Hằng Nga!
Vậy nên, Thiên Bồng đáng thương nhìn Tần Thọ:
-Là bằng hữu tốt, ngươi không mời ta vào nhà ngồi một chút sao?
Tần Thọ sờ sờ cằm nói:
-Là bằng hữu tốt nên ta mới không mời vào nhà ta ngồi đó. Nhà ta nghèo lắm, không có thứ gì cả... vì vậy, thôi bỏ đi vậy.
-Ách…
Thiên Bồng chưa bao giờ thấy người nào vô lý như vậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn con thỏ đang bày vẻ mặt vô tội đáng yêu này, trong lòng tự nói: "Hắn nói thật sao, hay là đang cố ý lừa mình, không để cho mình đi vào?"
Nhưng lễ vật cũng đã tặng rồi, nếu như ngay cả cửa của Nguyệt Cung mà cũng không thể đi vào, hắn ta thật sự không cam lòng.
Thiên Bồng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, mỉm cười nói:
-Vậy được, bây giờ không vào nữa, ta có việc phải đi trước đây.
Nói rồi, Thiên Bồng thật sự rời đi.
Tần Thọ nhìn bóng lưng bỏ đi của Thiên Bồng, lắc đầu nói:
-Ngu xuẩn...
Nói rồi, Tần Thọ lấy xe ngựa ra, bắt đầu niệm thần chú, đồng thời truyền nguyên khí vào Thiên Mã Vân Long, ngay sau đó, Thiên Mã Vân Long bắt đầu hoạt động, Thiên Mã cuồn cuộn phi nước đại, đưa xe ngựa bay thẳng lên không trung, ngày càng càng lớn... tiếp đó là một tiếng hí, hai con Thiên Mã trắng chạy vọt ra, kéo một cỗ xe ngựa dừng ở trước mặt Tần Thọ.
Tần Thọ càng nhìn chiếc xe ngựa lại càng thêm yêu thích, cười đến không khép miệng lại được:
-Nếu như ở trên Địa Cầu, thỏ gia ta có một chiếc xe như vậy, vậy thì nhất định sẽ tới chỗ bán nước khoáng ở cổng trường, rồi đặt một thùng!