Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 135: Không có liêm sỉ, vô địch mặt dày.

Chương 135: Không có liêm sỉ, vô địch mặt dày.

Nói xong, hắn vui vẻ nhảy lên xe ngựa, niệm chú cử động, Thiên Mã hí lên một tiếng, tung cánh bay lên không trung.

Quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, Tần Thọ ngồi ở trong xe ngựa ổn định, không chút xóc nảy, giống hệt như đang ở trên mặt đất, quan trọng nhất là trong xe ngựa này còn có càn khôn khác, nhìn thì không lớn, nhưng bên trong là một không gian to như sân bóng đá! Có phòng ốc, có bãi cát, còn có một cái hồ nhỏ.

Tần Thọ nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mắng một câu:

-Mẹ nó! Con lợn chết tiệt này đúng là không an phận mà, đây mới là lần đầu gặp mặt mà đã muốn đưa muội tử đi bơi lội! Biết chơi, biết hưởng thụ ghê ấy nhỉ! Cũng may thỏ gia ta có hỏa nhãn kim tinh, nếu không, còn không biết hắn ta sẽ làm hại bao nhiêu em gái rồi, từ nay những cô em đó cứ giao cho thỏ gia ta tới làm hại là được rồi. Ha ha.

Tần Thọ thi triển pháp thuật Cao Thiết, quả nhiên có thể tăng tốc cho xe ngựa, trong khoảnh khắc tốc độ xe ngựa đã được tăng thêm rất nhiều, trong nháy mắt đã biến mất trong không trung, lao khỏi Nam Thiên Môn, để lại cho Ma Lễ Hải bóng dáng cái mông ngựa rồi chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Ma Lễ Hải dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói:

-Xe ngựa của Thiên Bồng nguyên soái sao có thể chạy nhanh như vậy nhỉ?

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy một thân ảnh đang vội vã chạy ra, trên người mặc áo giáp vàng, y phục đen, Huyền Quan vững vàng trên đỉnh đầu, đó chính là Thiên Bồng!

-Ách, Thiên Bồng nguyên soái, vừa nãy xe ngựa của ngài đã chạy đi rồi, có khi nào là bị trộm? Có muốn tiểu thần giúp ngài đuổi theo không? - Ma Lễ Hải hỏi.

Thiên Bồng nghe vậy, mặt già bỗng chốc đỏ bừng, trước đó hắn lái chiếc xe ngựa này không lâu, đã có rất nhiều người biết hắn có pháp bảo mới, vô cùng oai phong hào nhoáng!

Bây giờ đột nhiên bị một con thỏ lấy đi mất, có đánh chết, hắn cũng không muốn mở miệng thừa nhận chuyện này, nếu không thì sẽ mất mặt lắm.

Vì vậy Thiên Bồng hừ hừ nói:

-Nói cái gì vậy hả? Ta gặp được một huynh đệ, vừa gặp đã thấy thân thiết gần gũi nên tặng cho hắn rồi.

-Tặng rồi? Ai mà may mắn có diễm phúc được Thiên Bồng nguyên soái tặng lễ vật lớn như vậy? - Ma Lễ Hải tò mò hỏi.

Thiên Bồng rất không muốn nói đó là một con thỏ, nhưng mà về chuyện này, giấy không thể gói được lửa, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi, thay vì việc bản thân không chịu thừa nhận, rồi bị người khác biết được sẽ vô cùng xấu hổ. Cứ dứt khoát thừa nhận sẽ tốt hơn nhiều, vì vậy hắn nói:

-Một con thỏ, thỏ trên Mặt Trăng. Không nói nữa, ta đi thăm nhà của huynh đệ tốt đây, tạm biệt.

Nói xong, Thiên Bồng nguyên soái bay lên trời, đáng thương tội nghiệp ba chân bốn cẳng đuổi theo xe ngựa.

-Con thỏ, mẹ nó, là con thỏ đó sao?!

Ma Lễ Hải đột nhiên hiểu ra điều gì đó, liền vội vàng che miệng lại, như sợ bị người ta nghe thấy, sau đó lẩm bẩm nói:

-Phải đi nói chuyện này với tứ đệ mới được, con thỏ này quả thực không dễ chọc vào.

Đồng thời, Ma Lễ Hải cũng rất thắc mắc, nếu đã là huynh đệ tốt, xe ngựa cũng đã tặng cho nhau rồi, vậy thì tại sao không ngồi trên xe ngựa rồi cùng nhau đi? Cần gì phải một người ngồi xe, một người cong mông lên thạy theo chứ? Lẽ nào Thiên Bồng nguyên soái cũng chỉ có như vậy thôi?

Thiên Bồng không quan tâm Ma Lễ Hải sẽ nghĩ thế nào, bây giờ hắn ta đã bị ma nhập rồi, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Hằng Nga, cho dù có tổn thất thế nào, có mất mặt một chút, hắn ta cũng cam chịu chấp nhận, hôm nay cho dù thế nào cũng phải vào cửa Nguyệt Cung!

Tần Thọ tiến vào Nguyệt Cung, cũng không thu Thiên Mã Vân Long lại, mà đặt nó ở trong sân nhà mình. Dù sao trong sân ngoài trừ cây táo còn chưa rõ sống chết tạo ra một mảnh xanh nhỏ, còn những chỗ còn lại đều trơ trụi khẳng khiu, vẫn còn rất nhiều chỗ rộng rãi.

Ngược lại, khi đặt chiếc xe ngựa này vào, nhìn cái sân đã hoành tráng, khí phách hơn rất nhiều!

Điều quan trọng nhất là Tần Thọ phải đợi sau khi Hằng Nga về, sẽ tặng cho nàng một bất ngờ, sau đó đưa muội tử đi một vòng để hóng mát, địa điểm mà Tần Thọ lựa chọn chính là Thiên Hà!

Kết quả, Tần Thọ vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ mộng tưởng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

-Lúc này còn đến thăm, lẽ nào là Ngô Cương?

Tần Thọ nghi hoặc đi ra mở cửa, chỉ thấy một gương mặt rất quen thuộc đang xuất hiện ở cửa nhà.

-Ôi chao, thỏ lão gia à, đúng là chỉ hận không được gặp ngươi sớm hơn, vừa gặp đã cảm giác rất thân thiết đó, nếu không thì làm sao ngươi vừa đi thì ta đã mong nhớ ngươi rồi. Sau đó thì ta tới thăm ngươi này, ha ha, nhà ngươi cũng không tồi nhỉ.

Thiên Bồng nguyên soái cười ha ha, chưa đợi con thỏ mở miệng, đã mặt dày vô liêm sỉ đi thẳng vào nhà.

Tần Thọ thấy vậy, nhướng mày nói:

-Thiên Bồng, ta còn chưa có nói sẽ để ngươi vào đó!

-Đã là bằng hữu thân thiết như vậy rồi, ta tới thăm, chẳng nhẽ ngươi không thể để ta đi vào hay sao? Ngươi không muốn cho ta đi vào thăm nhà sao? - Thiên Bồng trơ trẽn nói.

Tần Thọ đột nhiên phát hiện, hóa ra con lợn chết tiệt mà mình rất coi thường này lại mặt dày siêu cấp tới như vậy!

Nếu đã như vậy… Tần Thọ vươn tay ra.

Thiên Bồng vừa nhìn thấy động tác này của Tần Thọ, đã cảm thấy cả người đều rợn hết tóc gáy lên, cả kinh kêu lên:

-Làm gì vậy?

Tần Thọ nói:

-Bằng hữu từ phương xa tới, có đem quà tới không?

Vẫn còn muốn quà?

Con ngươi trong mắt Thiên Bồng như sắp rớt ra ngoài, chỉ trước sau chưa đến nửa canh giờ, con thỏ chết dẫm này đã đòi quà đến ba lần, tên gia hỏa này sao có thể không biết xấu hổ như vậy cơ chứ? Hắn ta cũng hoàn toàn quên mất là bản thân hắn không biết xấu hổ trước.

Loại da mặt này của Tần Thọ là loại gặp loại mạnh thì sẽ mạnh, gặp loại dày thì sẽ dày điển hình, không có dày nhất, mà chỉ có dày hơn! Hắn tin rằng, đây là loại người không còn da mặt, vô liêm sỉ siêu cấp vô địch!

Vì thế, Tần Thọ nói xoa ngón tay rồi nói:

-Đến thăm nhà bạn tốt, vậy mà ngươi còn có mặt mũi đi tay không đến sao? Chuyện này nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không có xấu hổ vô liêm sỉ như vậy.

-Không phải, ta không còn thứ gì nữa rồi.

Thiên Bồng thật sự không muốn đưa.

Tần Thọ nói:

-Không có thứ gì cũng không sao, ngươi có thể viết giấy nợ.

Thiên Bồng:

-...

Thiên Bồng nhẫn nhịn nửa ngày:

-Không viết có được không?

Tần Thọ mở cửa lớn rồi nói:

-Ra ngoài rẽ phải, không tiễn.

-Khốn kiếp, con thỏ chết dẫm, ngươi lại vô lương tâm vô nhân tính như vậy sao? Ta tốt xấu gì cũng đã tặng cho ngươi hai pháp bảo rồi đó! - Thiên Bồng sốt ruột nói.

Tần Thọ nhướng mày:

-Nếu như không phải nể mặt hai cái pháp bảo ngươi tặng ta đó, thì ngươi nghĩ ngươi có thể đi vào cửa được sao? Nếu như không phải có quan hệ tốt, ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi.

-Ách, chỉ giáo cho? - Thiên Bồng cảm thấy có chút khó hiểu.

Tần Thọ đến đây, liền khoanh hai tay lại, thở dài nói:

-Haiz, ngươi không biết, Hằng Nga nhà ta xem thường nhất những người không hiểu lễ nghĩa. Ngươi nói ngươi xem, lặn lội đường xá xa xôi lên tận Nguyệt Cung, kết quả lại không mang theo thứ gì làm quà, đây không phải là không có lễ phép sao? Ta cũng có thể nhìn ra, ngươi muốn ở trước mặt Hằng Nga nhà ta thể hiện ra vẻ tốt đẹp của mình, nhưng xem bộ dạng ngươi tới như thế này, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể để lại ấn tượng tốt sao?

-Bàn về tầm quan trọng của ấn tượng đầu tiên, chẳng hạn có ai đó nói với ngươi con người ta rất hèn hạ, không đáng tin cậy, tham lam bủn xỉn, nếu như ngươi tin. Khi gặp mặt rồi, giả dụ ta có đòi thứ gì đó của ngươi, ngươi nhất định sẽ cho rằng ta chính là loại người như thế. Ta đuổi ngươi đi, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy là do ngươi chưa đủ làm thỏa mãn lòng tham của ta, nhưng sự thực chính là, ta chỉ đang muốn tốt cho ngươi thôi.

-Ài, từ xưa tới nay, tốt bụng thì thường nói lời khó nghe trái tai, làm người tốt thật sự rất khó, ngươi có tin hay không thì tùy.

-Một bên là cổng, một bên là sân trong, ngươi đi đường nào đều tùy thuộc vào ngươi.

Tần Thọ nói xong liền lắc đầu, bộ dạng u sầu phiền muội, vẻ như muốn nói ta muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi lại làm ta rất thất vọng, rồi chậm rãi rời đi.

Thiên Bồng đứng yên tại chỗ, nghĩ đến nửa này mới cảm thấy con thỏ chết tiệt này nói nửa ngày cũng chỉ là đang cố ý muốn đòi lễ vật.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như con thỏ này nói thật thì làm sao đây?

Nếu như chỉ vì một chút keo kiệt này mà để lại ấn tượng xấu cho Hằng Nga, vậy thì chẳng phải hai bảo vật trước đó của hắn đều đổ xuống sông xuống biển rồi sao? Cho dù con thỏ này có thế nào thì mục đích cốt lõi của hắn mới là điều quan trọng nhất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất