Chương 136: Một nhóm hai người có ý nghĩ đen tối
Nghĩ đến đây, Thiên Bồng nghiến răng thốt lên:
-Con thỏ, ngươi nói có lý, chỗ ta còn có một chiếc Lưỡng Nghi Đai tặng cho ngươi làm lễ vật. Chiếc Lưỡng Nghi Đai này là… khụ khụ, Lưỡng Nghi Đai này là ta lấy được từ một di tích, chiếc đai này tương tự như Khốn Tiên Thừng, sau khi ném ra sẽ tự động trói người, uy lực không nhỏ.
Trong lúc nói chuyện, Thiên Bồng ném Lưỡng Nghi Đai cho Tần Thọ, Tần Thọ thuận tay chụp lấy, một chiếc đai màu trắng tơ tằm rơi vào tay hắn, quan sát tỉ mỉ thì thấy chiếc đai tơ tằm này không có gì khác biệt.
Nhưng sau khi Thiên Bồng truyền lại thần chú điều khiển cho hắn, hắn phát hiện rằng bên trong đai tơ tằm này phát sáng lấp lánh, tràn đầy linh tính, hiển nhiên, nó thực sự là một bảo bối tốt.
Liên tiếp lấy được ba món bảo vật tốt từ trong tay Thiên Bồng, mặc dù là đối thủ của nhau nhưng Tần Thọ vẫn có chút không tiện đuổi người đi.
Vì vậy Tần Thọ cười hi hi nói:
-Không hổ là Thiên Bồng nguyên soái, vung tay là hào phóng như vậy. Nếu đã đến rồi thì cũng không cần khách sáo, ta đưa ngài đến Nguyệt Cung ngồi chơi!
Thiên Bồng nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, mục đích hắn tới đây chẳng phải chỉ đơn giản là điều này thôi sao? Vào Nguyệt Cung gặp Hằng Nga, làm quen được với Hằng Nga, con thỏ này còn có tác dụng gì nữa? Lập tức cho vào danh sách đen, không bao giờ gặp lại nữa!
Thiên Bồng theo đuôi Tần Thọ đi về phía trước, vừa đi vừa kinh ngạc nói:
-Con thỏ, sao Nguyệt Cung của các ngươi lại ảm đạm như vậy?
Tần Thọ vốn đối với Nguyệt Cung có chút sầu não, lục hóa Nguyệt Cung quả là đang khó khăn, nghe được câu hỏi này của Thiên Bồng, hắn cũng không có ý định trả lời.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới, tên này dù gì cũng là nguyên soái của Thiên Hà với bao nhiêu bảo bối trong tay, vậy thì…
Nghĩ đến đây, Tần Thọ mỉm cười liếc nhìn Thiên Bồng, bây giờ hắn thấy Thiên Bồng càng ngày càng thuận mắt, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Một kẻ tiêu tiền như rác thế này, nếu như không tận dụng, thật sự là đáng tiếc, qua thôn này không còn khách điếm nào nữa!"
Vì thế Tần Thọ thở dài nói:
-Trên Nguyệt Cung hoang vắng, linh khí yếu ớt, cái gì cũng không có. Mặc dù Ngọc Hoàng đại đế ban thưởng cho Nguyệt Cung, nhưng làm sao lại không cho Nguyệt Cung trọn vẹn hoa lá cây cối, vì vậy nên mới thành ra thế này đây. Ngươi xem cái hố lớn thế này, lẽ ra là một hồ nước nhưng cũng chỉ có bộ dạng như thế này thôi, quả thực là kinh khủng mà, Hằng Nga nhà ta thường xuyên than thở, nếu như có chút nước thì tốt biết bao.
Thiên Bồng vừa nghe đây là mong muốn của Hằng Nga, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên!
Không có chiếc Thiên Mã Vân Long, hắn đang lo lắng không biết làm thế nào để thể hiện và thu hút sự chú ý của muội tử.
Nếu muội tử đã có khó khăn, hắn ra tay trượng nghĩa, vậy chẳng phải là lập tức có thể lưu lại một ấn tượng tốt sâu đậm hay sao?
Sau đó lại nghe Tần Thọ nói thầm:
-Ta vốn muốn đi nhờ mấy vị thần tiên giúp ta nghĩ cách, cũng có một số vị nguyện ý đến, nhưng Hằng Nga nhà ta không thích những kẻ khoe mẽ, chỉ thích kiểu người cống hiến thầm lặng, kiểu người có chút thẹn thùng, thiết thực và chăm chỉ. Vì vậy mấy vị thần tiên đó đã bị nàng từ chối hết, trước đây ngươi rất ngổ ngáo, nhưng vẫn muốn đến thăm Nguyệt Cung, theo như hiểu biết của ta về Hằng Nga nhà ta, ngươi đến đây, đa phần là sắp bị đuổi cổ, mất công lấy lòng vô ích.
Haiz, vì vậy thỏ gia ta muốn xe ngựa của ngươi kết quả ngươi lại tự theo tới. Cũng may ngươi không ngổ ngáo làm ra những thứ kỳ lạ gì đó, nếu không con thỏ ta cũng không giúp được ngươi.
Thiên Bồng nghe xong không ngừng cười ha ha, sau đó gật đầu.
Thiên Bồng không nói ra, nhưng trong lòng biết rõ nhân phẩm của con thỏ chết tiệt này rất kém, lời của hắn chỉ có thể tin một nửa, không thể tin hoàn toàn.
Nhưng hiện tại, hắn thực sự không hiểu rõ về Hằng Nga, những người khác trong tiên giới cũng không hiểu, cũng không có nơi nào để hỏi được. Lúc này hắn chỉ có thể tìm hiểu thông qua miệng của con thỏ này thôi, vì vậy con thỏ nói cái gì hắn chỉ có thể nghe cái đó, có hay không có gì đều phải ghi nhớ, trong đầu cứ từ từ xem xét là được.
Đối mặt với người mình yêu, hắn không dám sơ suất, đồng thời cũng đặc biệt để tâm.
Nhưng có một điều hắn tin chắc là con thỏ chết tiệt đã nhận bảo bối của hắn, trong loại chuyện thế này sẽ không hãm hại hắn đâu. Vì vậy, trong tiềm thức hắn tin vào con thỏ.
Nhưng hắn không biết rằng con thỏ nhất định sẽ không nói thật về loại chuyện này.
Nghe Tần Thọ kể công, Thiên Bồng cũng chỉ có thể gật gật đầu, trong lòng vô cùng chua xót chửi rủa: Hừ, ngươi lừa bịp pháp bảo của lão tử, làm loạn hết nửa ngày, còn muốn lão tử cảm tạ ngươi? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?
Sau đó Thiên Bồng cười nói:
-Cảm ơn thỏ lão đệ đã chiếu cố, sau này có kết quả, tại hạ nhất định sẽ cảm tạ huynh đệ cho ra trò.
Ngoài miệng nói như thế, nhưng Thiên Bồng đang phân vân không biết có nên xách con thỏ này tiến cử cho Thực Thần hay không, bên đó chắc là có khá nhiều phương pháp chế biến thịt thỏ.
Tần Thọ bật cười, có kết quả? Hắn mà có thể có kết quả gì mới lạ đó!
Vì vậy, hai tên này với những suy nghĩ của riêng mình, nhếch mép với nhau.
Sau khi đi qua Nguyệt Cung, đi tới bên cạnh giếng Lưu Ly, Tần Thọ lại thở dài nói:
-Haiz, cái giếng tốt biết bao, tiếc là không có chút nước nào. Nếu có chút nước thì Hằng Nga muội tử nhà ta sẽ tự soi ở đây, là một chuyện đẹp đẽ biết bao. Còn hồ nước kia nữa, nếu có nước, sẽ có thể chơi đùa vui vẻ nghịch nước.
Nghe thấy vế trước, Thiên Bồng vẻ mặt đầy khao khát tưởng tượng đến người cùng cảnh đẹp đó, nghe thấy vế sau, nhịp tim của hắn tăng nhanh hơn.
Tần Thọ đứng xa xa còn nghe rõ ràng!
Không đợi Tần Thọ nói cái gì, Thiên Bồng vỗ ngực hét lớn:
-Huynh đệ, muốn nói tới nước, ngươi đã gặp đúng người rồi! Ha ha, trên trời dưới đất, Thiên Hà chi thủy nếu không phải đứng nhất thì cũng là đứng đầu, mà ca ca ta đây quản chính là Thiên Hà!
Điều mà Tần Thọ muốn chính là những lời này, nhịn không được vui mừng trong lòng, giả vờ sâu lắng nói:
-Ta tin lời này, nhưng nước của ngươi ở Thiên Hà rất xa, lại không ở trên mặt trăng, lẽ nào mỗi lần cần phải chạy đi vận chuyển xa như thế? Đi đi lại lại đều không thuận tiện.
Chỉ thấy Thiên Bồng nhiệt tình vỗ ngực nói:
-Chuyện này có gì khó đâu? Nước của Thiên Hà, ta muốn điều động là có thể điều động được ngay.
Tần Thọ kinh ngạc, có chút sùng bái hỏi:
-Thật sao?
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của con thỏ, Thiên Bồng đột nhiên trở nên tràn đầy hư vinh, hắn cười nói:
-Ta là Thiên Hà nguyên soái, điều động một ít nước chẳng phải chỉ là một câu nói là được hay sao? Cùng xem sự thần thông của ta đây!
Nói xong, Thiên Bồng lấy ra một tấm lệnh bài, ném lên trời, hô lớn:
-Thiên Hà chi thủy đang nơi đâu? Mau chóng điều động Thiên Hà chi thủy hạ xuống nơi đây!
Chỉ nghe âm thanh của một tiếng sấm rền trong không trung, và sau đó lệnh bài hóa thành một cầu vồng dài.
Tiếp đó, Thiên Bồng vô cùng tự tin nói:
-Mệnh lệnh đã được truyền ra, tiếp sau đây đợi người của ta khai thông hư không đồng đạo, lại hút nước của Thiên Hà là được.
-Cũng chính là, hiện tại chúng ta phải chờ đúng không?
Tần Thọ có chút lo lắng hỏi:
-Còn phải đợi bao lâu nữa?
Thiên Bồng cười nói:
-Hút chút nước thôi mà, trong vòng một khắc, Thiên Hà chi thủy ắt sẽ từ trên trời rơi xuống! Ta và ngươi tán gẫu một chút là thấy ngay.
Tần Thọ nghe xong vui mừng khôn xiết!
Cuối cùng cũng có nước!
Cuối cùng thì hắn cũng có thể rủ Hằng Nga tắm chung!
Chứ không phải ngâm trong ao một mình nữa, không phải là một con thỏ bị dội nước nữa!
Hắn muốn có bãi biển, ô che nắng và bikini!
Ya hú…
Tần Thọ dường như nghe thấy tiếng sói tru ở sâu trong nội tâm vang lên, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.
Cùng lúc đó, Tần Thọ nghe thấy tiếng thở dốc, quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Bồng ngồi một chỗ hơi thở không đều, chắc hẳn là đang suy nghĩ bậy bạ hão huyền.