Chương 139: Xem bóng
Tần Thọ nhìn xe ngựa, sờ soạng áo choàng, nghịch cây côn, vui vẻ làm chuyện của mình.
Còn Thiên Bồng có thể giúp Nguyệt Cung mua sắm mấy thứ kia hay không, hắn hoàn toàn không quan tâm. Giúp thì coi như được lợi, không giúp? Sau này hắn tự mình đi làm lại càng tốt!
Đúng vậy, ngay từ đầu, Tần Thọ đã không tính để Thiên Bồng mua sắm đồ đạc cho Nguyệt Cung. Hắn chỉ có hai mục đích, thứ nhất, lừa lấy chút bảo bối, thứ hai, dùng đủ loại yêu cầu biến thái khiến tên đó chán ghét bỏ đi.
Bây giờ, hai cái mục đích đã thực hiện được một cách hoàn mỹ, đương nhiên là vui quên cả trời đất.
Tần Thọ lắc đầu, không quan tâm đến Thiên Bồng nữa, hắn suy nghĩ nên làm cái gì ăn.
Kết quả vừa nghĩ tới đồ ăn, Tần Thọ bỗng giật nảy lên, hét to:
-Trời ơi! Tên Rau Hẹ kia chưa chia phần cho ta nữa!
Lúc này, Tần Thọ mới nhớ tới, hôm nay Rau Hẹ ăn trộm còn chưa chia phần cho hắn đã bỏ chạy. Hắn lập tức vô cùng buồn bực, không ngờ một người khôn khéo như hắn lại thua trong tay con nhóc Rau Hẹ kia.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể ăn chút trái cây cho qua bữa.
Nhưng mà, ăn ăn lại cực kỳ khó chịu. Tần Thọ bẹp bẹp miệng, nói:
-Không được, cứ thế nữa sớm hay muộn gì miệng cũng nhạt như nước ốc, nhất định phải giải quyết vấn đề mắm muối dầu mỡ mới được! Haiz, sao trước đó lại quên nói chuyện này với con heo già kia cơ chứ? Thiếu sót quá.
-Heo già gì? Thiếu sót cái gì?
Lúc này, một làn gió thơm thổi tới, Tần Thọ lập tức tỉnh táo tinh thần, quay người lại, đã thấy Hằng Nga đứng ở cửa, dịu dàng cười nhìn hắn.
Quan trọng nhất là, hôm nay Hằng Nga thay đổi một bộ quần áo!
Trước đây, Hằng Nga thường mặc đồ màu trắng, quần áo cực kỳ đơn giản, không có trang điểm thêm gì nhiều. Dù sao thì mỗi ngày phải trèo cây hái hoa quế, cho dù có cũng phải cởi ra, hoặc vướng rớt mất.
Hôm nay, Hằng Nga vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, nhưng lại là quần áo của tiên nữ, váy dài màu trắng kết hợp lụa mỏng màu xanh, tóc tùy ý thả ra sau lưng. Cả người nhìn có vẻ vô cùng tao nhã, từng làn gió khẽ thổi qua, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.
Tần Thọ nhìn Hằng Nga chỉ cảm thấy trên đời này không có một nữ tử nào có thể chiếm vị trí ở trong lòng hắn nữa.
-Em nhìn cái gì đó? Ngây cả ra.
Hằng Nga nhếch miệng cười, đi tới ôm lấy Tần Thọ.
Tần Thọ theo bản năng trả lời:
-Nhìn bóng.
-Cái gì?
Hằng Nga không nghe rõ hỏi lại.
Tần Thọ vội vàng la lên:
-Nhìn người đẹp, tiên nữ!
-Chỉ có em là miệng ngọt như mật vậy, nào, xem ta mang cái gì về cho em này?
Hằng Nga vừa nói, vừa lật tay lại, trong tay xuất hiện một củ cà rốt ánh vàng rực rỡ!
Tần Thọ vừa thấy, lập tức đen mặt, đây là thật sự xem hắn như con thỏ mà nuôi! Hắn đường đường là một người đàn ông cao to, chỉ có muội tử mềm mại mới có thể đút no, cho hắn một củ cà rốt là có ý gì?
-Muốn ăn không? - Hằng Nga lắc lắc củ cà rốt trong tay, cười hỏi.
Tần Thọ thấy nàng hăng hái như vậy, dứt khoát chơi với nàng luôn, hắn la lên:
-Muốn!
-Muốn?
-Muốn!
-Em thật sự muốn?
-Muốn! Ta muốn!
Tần Thọ hét lên hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy đoạn nói chuyện này có hơi không đúng, sao cứ cảm thấy hơi ngược ngược? Hơn nữa, hắn còn ở phía bị động.
Tần Thọ rùng mình một cái, thầm nghĩ: Không được, phải chỉnh đốn địa vị của giống đực!
Vì thế, Tần Thọ kêu lên:
-Không cho thì quăng! Không ăn!
Hằng Nga vừa thấy con thỏ này giận dỗi, lập tức vui vẻ, đưa củ cà rốt sát vào, nói:
-Thật sự không ăn? Giận rồi à?
-Hừ hừ!
Tần Thọ đáp lại hai tiếng. Sau đó, suy nghĩ của hắn bắt đầu bay xa, bỗng nhiên cảm thấy hai tiếng đó của mình sao lại gợi cảm như thế cơ chứ? Vì thế càng dùng sức:
-Ừ!
Kết quả, Tần Thọ lại càng cảm thấy nó sai sai.
Sau đó, hắn tức giận, giơ tay cướp lấy củ cà rốt, trực tiếp nhét vào miệng, rồi hắn khóc, mẹ nó, sao cái kiểu này vẫn sai sai!
Hằng Nga nhìn con thỏ đang nổi điên trong ngực, không hiểu gì hỏi:
-Ngọc Nhi, em làm sao vậy?
Tần Thọ nghe vậy, giống như trả thù dùng sức cắn một phát, kết quả, bỗng nghe rắc một tiếng, củ cà rốt bị cắn gãy, Tần Thọ rộp rộp nhai, nhai, nói:
-Không có chuyện gì, tâm trạng có hơi không thoải mái, ta cần điều chỉnh lại ấy mà. Sao củ cà rốt này không có nước thế.
Hằng Nga nhìn Tần Thọ, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đặt Tần Thọ xuống đất, nghịch ngợm nói:
-Em ăn hả? Đó là thứ ta lấy đến cho em mài răng, nó làm từ Huyền Minh Chân Kim.
-Ơ.
Tần Thọ mở to hai mắt.
Hằng Nga nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, rốt cuộc không nhịn được, cười ha ha nói:
-Thỏ ngốc, em thế mà lại ăn, cà rốt thật với cà rốt giả cũng không phân biệt được, ha ha.
-Nàng cố ý đúng không?
Tần Thọ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nha đầu kia đến liền dùng cà rốt cám dỗ hắn, cũng không nói là giả, chứng tỏ là cố ý lừa hai cái răng cửa của hắn!
Hằng Nga nghe thế, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:
-Ta không có.
Tần Thọ dựng lỗ tai lên, hét to:
-Không có? Không có thì nàng chạy cái gì? Đứng lại, ăn một côn của thỏ gia ta đây!
“Ặc, lời của con trẻ, ta không có nghĩ gì hết á.” Tần Thọ thầm cảm thán trong lòng. Cùng lúc đó, hắn liên tục múa vuốt, quơ cây gậy trong tay đuổi theo, khá có khí thế của một cậu ấm tức giận cướp con gái nhà lành ven đường.
Ồn ào một vòng, Hằng Nga bỗng nhiên la lên:
-Ơ, sao trong sân của chúng ta lại có một chiếc xe ngựa thế? Đẹp quá!
Tần Thọ trợn trắng mắt, thầm nói thần kinh nha đầu này phải thô bao nhiêu vậy trời? Một chiếc xe ngựa lớn như vậy, đặt ở nơi dễ trông thấy như thế, mà giờ nàng mới nhìn thấy! Đúng là cạn lời.
Tần Thọ nói:
-Đây là Thiên Bồng nguyên soái tặng cho ta.
-Tặng cho em? - Hằng Nga nghi ngờ nhìn Tần Thọ.
Tần Thọ ngửa đầu nói:
-Đương nhiên rồi. Hắn ta thấy ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, uy vũ bất phàm, tương lai nhất định cực kỳ có thành tựu. Cho nên, hắn ta tặng cho ta chiếc xe ngựa, nịnh hót ta trước ấy mà.
-Tin em mới là lạ!
Hằng Nga hoàn toàn không tin, chống nạnh đứng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Ngọc Nhi, ta cảm thấy chúng ta cần thiết phải nói chuyện.
Trong lòng Tần Thọ có dự cảm không tốt, yếu ớt hỏi:
-Có thể ăn cơm xong rồi bàn được không?
-Không thể! - Hằng Nga nghiêm túc nói.
Vì thế, mặc kệ Tần Thọ có đồng ý hay không thì Hằng Nga cũng xách hai cái tai của con thỏ lên đi đến bên cạnh, nghiêm túc nói:
-Ngọc Nhi, có phải em lại ăn trộm đồ đúng không?
Tần Thọ trợn trắng mắt nói:
-Cái gì gọi là lại?
-Không cho phép lừa ta! - Hằng Nga bĩu môi, tỏ vẻ rất tức giận.
Tần Thọ thấy Hằng Nga thật sự tức giận, cũng nghiêm mặt nói:
-Lần này thật sự không có lừa nàng, hôm nay, ta vẫn chưa trộm cái gì hết.
-Thế là trước đó có trộm? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ suy nghĩ một lát nói:
-Chỉ có một lần,cái cây kia là ta lượm được. Con cóc là lúc nó đánh lén ta, thì bị ta giết ngược lại. Ta không tìm người nuôi nó tính sổ đã rất tốt rồi.
-Thế còn những thứ khác? Ví dụ như chiếc xe ngựa này. - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ ngẫm nghĩ, mặc kệ, ta cũng không lừa nữa, dứt khoát nói chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí là chuyện mấy ngày hôm trước cho Hằng Nga nghe luôn.
Hằng Nga im lặng ngồi ở kia nghe, nghe được chỗ thú vị, nàng sẽ cười, nghe được Tần Thọ bị nghiêm phạt nàng hiển nhiên sẽ lo lắng. Nha đầu kia hoàn toàn không phải đến tính sổ, nàng chỉ muốn tìm lý do ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện với Tần Thọ mà thôi. Dù sao, mấy ngày nay, thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau đã ít đi rất nhiều.