Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 138: Thỏ à, chúng ta nói cái khác đi

Chương 138: Thỏ à, chúng ta nói cái khác đi

Mặt Thiên Bồng đột nhiên đen lại như than, đây là lần đầu tiên hắn có ý định giết thỏ bịt đầu mối.

Thiên Bồng càng không muốn trả lời, con thỏ lại càng tiến sát lên phía trước, bắt đầu ngửa mặt lên hỏi:

-Sao ngươi biết được vậy?

Sau đó đứng lên hỏi:

-Có phải muốn ngươi chết đúng không?

Tiếp đó trèo lên chân nói:

-Ngươi nhất định phải chết!

Rồi kéo cổ áo hỏi:

-Thành thực khai báo, ngươi đã đi bao nhiêu lần rồi? Có cho kỹ nữ tiền hay không?

Sau đó ngồi lên vai, kéo tai Thiên Bồng lại nói:

-Nhìn bộ dạng không dám hé răng của ngươi, nhất định là không có tiền!

Thỏ con ngồi trên vai của hắn, cười ha hả:

-Thiên Bồng nguyên soái không có tiền cho kỹ nữ, ha ha.

Thiên Bồng nghe vậy, tức điên, hét lên:

-Câm miệng! Con thỏ kia, chúng ta đổi chủ đề khác được không?

-Không được! Huynh à, gặp phải chuyện gì cũng cần tính toán rõ ràng, đây là vấn đề nguyên tắc! - Lời của con thỏ vô cùng nghiêm túc.

-Nguyên tắc con mẹ ngươi!Ta vẫn chưa muốn chết! - Thiên Bồng phát điên lên.

Thỏ thì thào nói:

-Cũng không phải là không thể im lặng, suy cho cùng, chuyện này đến tai Hằng Nga cũng không tốt đẹp gì, hơn nữa ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của ngươi. Nhưng, cái miệng thỏ này của ta, cứ rảnh rỗi là lại muốn nói.

Nói xong, thỏ con duỗi thẳng chân, lấy móng vuốt xoa xoa.

Thiên Bồng thấy vậy, mặt tối sầm lại, tóc dựng đứng lên, tên cháu trai này lại muốn tiền để làm nó ngậm miệng lại! Con mẹ ngươi, ngươi không phải là thỏ, mà là chó đúng không? Cái gì cũng cắn!

Sau đó, Thiên Bồng nước mắt giàn giụa, móc ra một cây gậy bạc nhét cho Tần Thọ nói:

-Thỏ à, đây là Long Ngân Côn, tùy ý to nhỏ, uy lực vô cùng. Bây giờ ngươi có thể ngậm miệng lại được chưa?

Tần Thọ nhận lấy cây gậy, dùng răng thử một chút, cắn rất thoải mái, không có vết cắn, có lẽ không phải thứ tàn phẩm.

Thiên Bồng nhìn thấy cảnh này, thật sự muốn đập chết con thỏ, mẹ nó cái này là pháp khí, không phải vàng bạc, còn ra sức cắn.

Nhận cây gậy, Tần Thọ nói:

-Yên tâm, ta là người kín mồm kín miệng!

Thiên Bồng thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Cái này còn tạm được.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Vậy Tĩnh Tĩnh là ai?

-Chó má, lại đổi cái khác? - Thiên Bồng thực sự tức điên lên.

Tần Thọ chìa tay.

Nước mắt Thiên Bồng sắp ứa ra:

-Thỏ à, ngươi lột lông cừu, có thể nào đừng chỉ lột một con không? Ngươi không sợ cừu chạy mất, sau này sẽ không còn gì để lột sao?

Tần Thọ suy nghĩ một chút rồi nói:

-Miễn là cỏ tốt, tự khắc sẽ có cừu. Ta nói cho ngươi biết, người theo đuổi Hằng Nga nhà ta có thể xếp hàng từ Nam Thiên Môn, rẽ rồi vòng rồi rẽ đến cổng Nguyệt Cung, ngươi có tin không?

Thiên Bồng ngẩn người, nếu là tiên nữ khác, hắn ta nhất định không tin, nhưng đây là Hằng Nga.

Nghĩ đến dung mạo của Hằng Nga, từng cử chỉ hành động… Hắn ta không thể không tin.

Tần Thọ tiếp tục nói:

-Ta nói cho ngươi biết, đồ mà ngươi tặng tính ra cũng không tồi, nếu đồ ngươi tặng ta là rác thì ngay cả cửa ngươi cũng không thể vào.

-Thỏ gia ta mặc dù không có nhiều khả năng, nhưng người ta thường nói, con người thân thiết nhất không ai bằng người bên gối, thỏ gia ta chỉ cần nói hai câu thì hơn trăm việc ngươi làm. Ngươi tin hay không, chỉ cần ta nói với bên ngoài, ai tặng cho ta một bảo bối, ta sẽ cho người đó một cơ hội, tin hay không chỉ những bảo bối ngươi cho ta như này, ta có thể xếp chồng lên nhau thành đống, làm trò xếp gỗ không?

Thiên Bồng cạn lời.

-Đưa hay không là do ngươi, thành tâm hay không cũng phải xem ngươi, nhưng ta cũng không lừa ngươi, ta có thể giúp ngươi nói vài lời tốt, nhưng có hiệu quả hay không ta cũng không đảm bảo. Suy cho cùng, cho đến bây giờ ta vẫn chưa giúp ai nói tốt lời nào, vậy nên ở cửa Nguyệt Cung ta, một người cũng không có. - Tần Thọ nói.

Thiên Bồng nghe được lời này, trên trán lạnh toát mồ hôi, đấu tranh trong lòng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nói:

-Tặng cho ngươi!

Thế là, Thiên Bồng cởi áo choàng ra, nhét cho Tần Thọ rồi nói:

-Đây là Thiên Đấu Bồng, gặp phải nguy hiểm, có thể dịch chuyển tức thời xa đến vài nghìn dặm.

Tần Thọ nhận lấy cười mỉm, nhét vào trong chiếc Hắc Ma Thần Hạp, sau đó vui vẻ nói:

-Được rồi, chúng ta vẫn là nên nói về Nguyện Cung của chúng ta, ngươi nhìn xem, ở chòi nghỉ mát này cần thêm một cái hàng ghế dài, còn cần một cái võng dài. Hàng ghế tốt nhất nên làm bằng ngọc, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, nếu như có nguyên liệu tốt hơn, ngươi có thể lưu ý giúp ta, tiền là ngươi trả, dù sao thì ta cũng không có tiền. Huynh đệ, đừng tính toán những khoản nhỏ này, sao mặt của người toàn mồ hôi vậy?

Thiên Bồng nuốt nước bọt nói:

-Thỏ à, chúng ta đổi chủ đề khác đi.

Tần Thọ lanh trí gật đầu nói:

-Được thôi. Rốt cuộc Tĩnh Tĩnh là người ở thanh lâu nào? Ngươi thực sự không trả tiền sao?

Thiên Bồng gần như khóc ngay khi nghe thấy câu này, ra vẻ đáng thương nói:

-Con thỏ, đừng nhắc đến vấn đề này.

Tần Thọ nghiêm túc nói:

-Vậy không còn gì để nói nữa rồi, ngươi có thể đi.

Thiên Bồng:

-...

Thiên Bồng tức giận nhìn Tần Thọ, hắn ta chạy một mạch đến, vừa tặng xe, vừa tặng bảo bối, kết quả là Hằng Nga còn chưa gặp, chưa làm được gì, còn sắp bị đuổi đi? Còn gì lỗ vốn hơn chuyện này nữa không?

Vì vậy, Thiên Bồng nghiến răng nghiến lợi nói:

-Hay là chúng ta nói về sửa sang lại Nguyệt Cung đi.

Tần Thọ nói:

-Ngươi xem, bản thân ngươi không giỏi ăn nói, chúng ta tập trung từng cái một không được sao? Ngươi nhìn xem, nếu như nước của ngươi tới đây, ta cảm thấy nơi này có thể có một ngọn đồi, Ngươi bay tới cũng có thể nhìn thấy, chảy thẳng xuống ba nghìn thước, thật là cảnh tượng Ngân Hà rơi xuống từ chín tầng trời. Như thế nào? Thỏ gia ta có phải là tài hoa không? Xuất khẩu thành văn?

-Hơ hơ…

Bây giờ trong lòng Thiên Bồng làm gì có tâm trí nào nghe mấy câu văn thơ vô nghĩa đó? Bây giờ hắn chỉ nghĩ một chuyện, Hằng Nga ở đâu?

Hắn ở đây đang bị con thỏ tra tấn đến điên cuồng, tại sao ngay cả bóng dáng Hằng Nga cũng không nhìn thấy?

Cuối cùng chịu không nổi, Thiên Bồng hỏi:

-Con thỏ, ngồi đây lâu như vậy rồi, tại sao không nhìn thấy Hằng Nga tiên tử?

Tần Thọ nói:

-Sớm nói với ngươi là đừng có đến, ban ngày Hằng Nga ở Thiên Đình, không ở Nguyệt Cung.

-Tại sao ngươi không nói sớm?

Thiên Bồng tức giận hét lên, sớm biết Hằng Nga không ở đây, hắn đã không ở đây nói chuyện phiếm với con thỏ chết tiệt này. Bị sỉ nhục quá rồi!

Tần Thọ nói một cách dĩ nhiên:

-Ngươi cũng không hỏi mà.

-Ta…

-Thiên Bồng, nước của ngươi đâu? Ngươi khoác lác sao? Đã một canh giờ rồi, cũng không thấy nước của ngươi tới.

Thiên Bồng vừa nghe, trên trán toát mồ hôi lạnh, mặt đỏ bừng, ho khan một tiếng:

-Chắc là có chuyện gì, chờ ta đi hỏi.

-Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Ta cảm thấy, nơi này có thể xây thêm một đại điện, dựa theo Lăng Tiêu Bảo của Thiên Bồng nguyên soái…

-Ngươi đi đâu vậy? Sao lại bỏ đi? - Con thỏ hét lên.

Thiên Bồng nghe tới đây, hoàn toàn không thể ngồi yên, hắn cảm thấy nếu tiếp tục ngồi đây, không chỉ tiểu kim khố không thể bảo toàn được, sợ rằng hắn cũng bị bán mất.

Nhìn hình bóng Thiên Bồng rời đi, Tần Thọ bĩu môi nói:

-Cảm động, thực sự cảm động, chỉ số thông minh thực sự làm người ta cảm động. Chẳng trách cổ nhân có câu ‘nam nữ yêu nhau, chỉ số thông minh chỉ bằng không’. Cổ nhân không gạt ta! Ông trời ơi, nếu như thực sự còn có loại người tốt như vậy, hãy ban cho ta một đám đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất