Chương 140: Kết quả huấn luyện, nhân quả đã bắt đầu xuất hiện
Một đêm này, một người một thỏ ngồi ở chỗ kia, im lặng trò chuyện.
Con thỏ miêu tả tương lai trong suy nghĩ của hắn, Hằng Nga thì mỉm cười cắt trái cây trong tay thành từng miếng, sau đó nhét vào miệng con thỏ, ngắt lời hắn. Con thỏ nhìn Hằng Nga dịu dàng thùy mị, trong lòng vô cùng cảm khái, giống như dù hắn có làm cái gì thì ở trong mắt Hằng Nga hắn đều là đúng. Cái cảm giác ấy thật tốt.
Quân doanh Thiên Hà lại sắp nổ!
-Không nhận được lệnh bài của ta ư? Sao có thể thế được?
Thiên Bồng nguyên soái tức giận nói.
Sau đó, bắt đầu điều tra, kết quả vẫn là thuộc hạ thật sự không có nhận được lệnh bài của hắn!
Thiên Bồng có chút mờ mịt, lệnh bài của hắn chính là loại tử bài riêng biệt, mẫu bài được thờ cúng trong lều lớn của doanh trại quân đội, được các thần tướng canh gác bảo vệ. Tử bài thì ở trong tay Thiên Bồng và mấy vị tướng thân cận. Nếu như có việc gì, dù ở rất xa, thì tử bài cũng có thể bay đến mẫu bài, theo đó truyền về tin tức từ không biết bao nhiêu nghìn dặm.
Thế nhưng mà, giờ phút này, trên mẫu bài không có một cái tử bài nào.
Thiên Bồng kiểm tra nửa ngày, cũng không thể tìm ra nguyên nhân.
Có điều, Thiên Bồng vẫn ra lệnh, khiến thuỷ quân đả thông thủy đạo từ Thiên Hà đi lên mặt trăng.
Kết quả, sau khi binh lính thử thì kinh ngạc phát hiện, Thiên Hà được gọi là có thể nối liền thiên địa nghìn giới, thế mà lại không tìm thấy con đường thông đến Mặt Trăng! Mạnh mẽ đào về phía bên kia, kết quả lại đào ra bí mật động trời!
-Nguyên soái, mau đến xem này! - Có người kinh ngạc la lên.
Thiên Bồng vội vàng chạy tới xem, kết quả khiếp sợ phát hiện, con đường kia vậy mà lại bị bịt, cả con đường đều bị một tầng thạch anh màu xanh biếc đậy kín, bên trên còn có một tờ giấy niêm phong!
Nhìn thấy tờ giấy niêm phong kia, Thiên Bồng cau mày, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó xoay người rời đi.
Tiếp đó, tổng bộ thuỷ quân hạ lệnh cấm, việc ngày hôm nay, bất cứ kẻ nào cũng không được phép nói ra bên ngoài.
Toàn bộ kế hoạch đả thông mạch nước lên Mặt Trăng đều bị từ bỏ, không thể nhắc lại!
Giữa đại trướng trong quân doanh, Thiên Bồng nguyên soái ngồi ở kia, lẩm bà lẩm bẩm:
-Quái lạ, lạ thật, người đâu, lấy hết tất cả tư liệu về Mặt Trăng đến đây cho ta!
-Vâng!
Cùng lúc đó, Lý phủ trên Thiên Đình.
-Ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, sau đó một bóng người kêu thảm thiết bay lên không trung rồi rớt xuống đất.
-Ầm!
Lại một tiếng vang lớn vang lên, cửa chính của Lý phủ bị đấm nát, một người trực tiếp bay ra, bịch một tiếng dán lên tường, dính trên đó năm giây, rồi mới từ từ tuột xuống nằm im trên mặt đất.
Nhìn kỹ vào thì thấy trên đầu người này có hai cái sừng, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Giờ phút này, hai mắt hắn trắng dã, không biết là sống hay đã chết.
Lúc này, trong Lý phủ, một tiểu cô nương đi ra, đúng là Lý Trinh Anh!
Lý Trinh Anh hừ hừ nói:
NgaoTuế, hôm nay chỉ là cho ngươi một bài học thôi. Sau này mà còn đến làm phiền ta, ta sẽ không chỉ đơn giản là đánh gãy sừng rồng của ngươi thôi đâu! Ta đã không phải là ta lúc trước, không còn là người mà ngươi muốn bắt nạt là bắt nạt!
Gần như là cùng lúc đó, một tiếng hét đầy đau lòng vang lên:
-Tôn nhi, ngươi làm sao thế? Ai dám đánh ngươi?
Ngay sau đó, một bóng người giống như tia chớp bỗng dưng xuất hiện, chính là lão Long Vương mặc áo trong màu vàng cùng áo khoác ngoài màu xanh! Lão Long Vương lộ ra vẻ mặt đau lòng nhìn Ngao Tuế bị đánh hộc máu nằm trong lòng, tức giận nhìn về phía Lý Trinh Anh.
-Long Vương bớt giận!
Bấy giờ, một gã nam tử vội vàng từ trong cửa chạy ra, nam tử chắp tay la lên.
-Hay cho một tiếng bớt giận, Thiên Vương, nếu như ta đánh con gái yêu của ngươi thành như thế, ngươi có khả thể bớt giận không?
Ánh mắt Lão Long Vương đỏ ngầu nói.
Người đến, đúng là Lý Thiên Vương - Lý Tịnh. Lý Tịnh nhướng mày, tiến lên một bước chặn trước mặt Lý Trinh Anh, áy náy nói:
-Long Vương, Trinh Anh còn nhỏ, không hiểu chuyện. Ngài làm gì phải gây khó dễ cho một đứa trẻ cơ chứ?
Lão Long Vương cười ha ha nói:
-Hay cho một đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, lẽ nào Tuế Nhi nhà ta hiểu chuyện à? Thiên Vương, người khác không biết, ngươi cho rằng ta cũng không biết sao? Đứa con gái này của ngươi, e là có lai lịch bất phàm đúng không? Một trăm năm, mà vẫn còn nhỏ như vậy.
-Long Vương!
Lý Tịnh bỗng nhiên cao giọng nói, trong mắt giống như có sấm sét. Ánh mắt hung hăng, giọng nói vang vọng, lập tức át đi câu nói của Long Vương!
Long Vương bị khí thế của Lý Tịnh chèn ép, câu nói kế tiếp hoàn toàn không nói nên lời.
Lúc này, Lý Tịnh mới nhàn nhạt nói:
-Cơ thể Trinh Anh bị bệnh, cho nên không thể lớn lên được, Long Vương không cần nhọc lòng giùm. Trinh Anh đứa bé này, từ nhỏ đã trầm tính, không thích hoạt động, nói cũng ít, dễ ngại ngùng. Một nha đầu dịu dàng như thế, bỗng nhiên ra tay tàn nhẫn, tại hạ cũng cảm thấy rất khó hiểu. Ngoài ra, bây giờ Trinh Anh đang theo học trong Văn Khúc Cung ở Thư Sơn. Văn Khúc tinh quân dạy đều là thơ ca lễ nghi, ta tin rằng, dưới sự dạy dỗ của Văn Khúc tinh quân đương nhiên Trinh Anh sẽ càng thấu tình đạt lý, sẽ không dễ dàng làm ra chuyện đánh người. Còn tại sao hai đứa trẻ lại đánh nhau, vẫn nên hỏi rõ ràng mới được.
Long Vương nghe thế, lập tức đen mặt.
Long tử trong lòng Long Vương phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, đau đớn la lên:
-Gia gia, ta đau.
Long Vương nghe thấy vậy, càng thêm đau lòng, đứng bật dậy nói:
-Thiên Vương, lời này của ngươi là có ý gì? Lẽ nào ngươi cảm thấy, Tứ Hải Long Vương ta thấp hơn Thiên Vương ngươi, nên có thể tùy tiện bắt nạt hả? Một khi đã như vậy, lẽ phải ở trong lòng mọi người, ngày mai chúng ta liền gặp nhau trên Lăng Tiêu Bảo Điện!
Long Vương nói xong, dẫn theo Ngao Tuế bay lên trời, nháy mắt đã bay xa.
Đợi Long Vương đi xa, quản gia bước đến hỏi:
-Lão gia, Long Vương nổi giận, e rằng ngày mai sẽ không thể sống yên ổn.
Lý Tịnh híp mắt nói:
-Lý phủ hôm nay đã không còn là Trần Đường Quan ngày xưa. Hơn nữa, ta tin, Trinh Anh đứa bé kia trời sinh dịu dàng như nước, sẽ không dễ dàng ra tay. Nếu ra tay, nhất định là Ngao Tuế đã làm chuyện gì quá giới hạn. Ngày mai, trên Lăng Tiêu Bảo Điện, ta cũng không sợ tranh luận với bọn họ một trận.
Lý Tịnh nói xong, xoa xoa đầu Lý Trinh Anh nói:
-Trinh Anh, tại sao con lại ra tay đánh Ngao Tuế? Ui chà, sao đột nhiên con trở nên lợi hại như vậy thế?
Lý Trinh Anh mếu máo, đáng thương nói:
-Cha, hắn là người xấu.
-Hắn bắt nạt con à?
Lý Tịnh vừa nghe thế, đôi mắt tức giận muốn phun lửa.
Lý Tinh Anh gật đầu thật mạnh, nói:
-Vâng!
-Hắn bắt nạt con thế nào?
-Hắn cứ cướp đồ chơi của con! Lần này là cướp con thỏ của người ta! Thật là quá đáng!
Lý Trinh Anh tức giận vung nắm tay nhỏ, rồi lấy ra một con thỏ bằng bông, tức giận nói.
Lý Tịnh nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy có một ngụm máu dâng lên trong lồng ngực, suýt chút nữa phun ra!
Ngao Tuế chỉ giật món đồ chơi của Lý Trinh Anh đã bị đánh cho gãy sừng rồng?
Lý Tịnh bỗng nhiên cảm thấy chính mình hơi hơi có lỗi với Nam Hải Long Vương.
Cùng lúc đó, Lý Tịnh cũng hét lớn trong lòng: "Văn Khúc tinh quân tên khốn nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đã dạy cái thứ quỷ quái gì cho con ta thế?"
Lý Tịnh đen mặt, nhưng hắn vẫn không tin Lý Trinh Anh sẽ vì thế mà ra tay. Trong ấn tượng của hắn, Lý Trinh Anh rất ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ, cũng không đánh nhau, bèn hỏi:
-Hắn cướp kiểu gì?