Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 148: Gia vị, nồi, nguyên liệu nấu ăn

Chương 148: Gia vị, nồi, nguyên liệu nấu ăn

Đông Hải Long Vương là đại ca, hắn đã ra tay thì không còn khái niệm ‘bất cứ thứ gì’ nữa. Quan trọng là bản lĩnh của Thạch Quy thì hắn cũng đã từng thấy rồi. Đó chính là cao thủ Nhân Tiên Bát Tinh! Bắt một con thỏ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Vì thế, Nam Hải Long Vương vội vàng nói tạ ơn:

-Đa tạ đại ca và tứ đệ ra tay trượng nghĩa.

Đông Hải Long Vương cười ha ha đáp:

-Huynh đệ nhà mình mà, giúp đỡ là điều nên làm mà thôi.

Hắn cũng tự có tính toán riêng của mình. Mắt thấy mấy đệ đệ đều ra tay cả rồi, đại ca hắn đây còn không phản ứng thì cũng quá khó nói cho qua được. Hơn nữa, Nam Hải Long Vương đã thử hai lần, Tây Hải Long Vương thử một lần, Bắc Hải Long Vương sai đại tướng dẫn binh đi lần nữa, e là đã có trù tính trước trong lòng rồi.

Nếu Bắc Hải Long Vương bắt được con thỏ này, đại ca như hắn lại chưa làm gì cả thì không khỏi quá mất thể diện rồi.

Cho nên, lúc này, Đông Hải Long Vương lập tức chen lời, nói để Thạch Quy đi theo, giành chút công lao, thể hiện võ lực của nhà mình một chút và cũng là củng cố địa vị đại ca.

Đương nhiên, thứ bậc của mấy huynh đệ là sắp xếp theo tuổi tác, cũng không tồn tại chuyện soán vị thật sự. Nhưng cảm giác bị đệ đệ mình vượt qua vẫn rất khó chịu...

Vì thế, mấy vị Long Vương tự có tâm tư của riêng mình cười ha ha với nhau, cứ như vậy mà quyết định số người của đội quân chuyển phát nhanh... khụ khụ, đại quân chinh phạt đi bắt thỏ lần này.

Hai người Thạch Quy và Phi Kình nhận được lệnh xong, Phi Kình liền điểm tám trăm binh tôm tướng cua ốc các loại yêu tinh dưới biển lên, nhét hết vào trong miệng, vỗ vỗ bụng rồi ngẩng đầu nói:

-Thạch Quy đại ca, tám trăm thủy binh này của ta khi thả ra có thể tự lập thành một trận có thể bao vây nhân tiên. Đến lúc đó, đại ca chỉ cần đứng bên cạnh trợ uy là được rồi.

Thạch Quy vừa nghe đã cười ha ha. Biết Phi Kình sợ hắn tranh công, Thạch Quy cũng không tức giận, cười nói:

-Cũng được. Nếu Phi Kình lão đệ có thể bắt được người thì ta cũng bớt tốn công. Nếu không ổn thì ta ra tay sau là được. Đến khi bắt được con thỏ đó rồi, hai chúng ta cũng giành một bát canh thịt thỏ để uống.

Phi Kình cười ha ha nói:

-Đó là tất nhiên rồi! Nói thật thì lúc nhận được thông báo, ta còn tưởng là sai ta đi hầm thịt thỏ nữa, đã cố ý chuẩn bị gia vị nhét hết vào trong bụng mang đi rồi. Kết quả lại là bắt, không phải hầm. Haiz... không vui...

Thạch Quy cười theo:

-Có gia vị thì ngươi cũng không có nồi, đem đi có tác dụng gì? Nói nhiều vô ích, đi thôi.

Hai người cười to ha ha rồi bay vọt lên trời, chạy thẳng đến Nguyệt Cung.

Trong Nam Hải Long Cung, các Long Vương tụ họp bên cạnh trận pháp, nhìn bóng dáng của hai người mà cười ha ha chuyện trò về chuyện lát nữa sẽ hầm thỏ. Đồng thời cũng cảnh giác nhìn chằm chằm màn chiếu, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra...

Mắt thấy hai người đến trước Mặt Trăng, sau khi đi vào tầng mây bên trên Mặt Trăng thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Cùng lúc ấy, ba người Tần Thọ, Ngô Cương và Ngưu Đại Lực đang ăn hải sản và trò chuyện, vui vẻ vô cùng... mắt thấy một con cua to như thế mà đã bị ăn chỉ còn lại vỏ.

Ngưu Đại Lực ợ lên một cái, nói:

-Ăn thật sung sướng, cái này ngon hơn nhiều so với những ngày ăn rau luộc ở Thư Sơn. Đại ca, sau này ta đi theo huynh. Muốn ăn gì huynh cứ kêu một tiếng là có, cảm giác này y như làm Ngọc Đế vậy...

Ngô Cương nói:

-Nói năng xằng bậy, ta chưa từng nghe nói thần tiên nhà nào có thể nghĩ thầm trong lòng rằng có đồ ăn trên trời rơi xuống là sẽ rơi thật luôn đâu. Tám phần là trùng hợp rồi...

-Ở đâu ra trùng hợp? Nói rơi tôm là rơi tôm, nói rơi cua là rơi cua... dù sao thì ta cũng tin rồi. - Ngưu Đại Lực nói.

Ngô Cương lầm bầm:

-Thật sự tà môn như vậy sao? Này thỏ, ngươi lấy cho ta một nồi lẩu hải sản xem nào.

Tần Thọ xỉa răng, cười hê hê nói:

-Tuy là ta cũng không tin ta có năng lực này, có điều kêu một tiếng cũng không phạm pháp, thử thì thử thôi. Nào, nhìn cho kỹ này, ta kêu đấy nhé! Ông trời ơi, cho thỏ gia đây một nồi lẩu hải sản nào!

Sau khi kêu xong, trên trời chẳng có chút phản ứng nào cả...

Ngô Cương cười ầm lên ha ha, nói:

-Ngươi xem, ta nói là trùng hợp mà. Kêu rồi cũng vô cụng, ha ha... nếu con thỏ này kêu một tiếng là có lẩu, ta sẽ truyền cho hắn một môn thần thông thật tốt!

Ầm ầm!

Một tiếng sét nổ vang!

Ba người tưng một phát nhảy lên khỏi mặt đất, nhìn nhau, đồng thanh nói:

-Không phải chứ?

Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một tia chớp màu đen xé rách không trung, tiếp theo là tiếng đùng đoàng không ngừng bên tai, trong mơ hồ như nghe thấy có người hét to lên một tiếng:

-Giáo của ta!

Sau đó liền nhìn thấy một thứ gì đó màu đen từ trên trời bay xuống, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn!

-Tránh ra!

Ngưu Đại Lực hô lên một tiếng. Kết quả vừa quay đầu đã thấy thỏ và Ngô Cương sớm chạy ra xa rồi...

Ngưu Đại Lực trợn trắng mắt, nói:

-Con mẹ nó...

Rầm!

Thứ màu đen kia rơi xuống, vậy mà lại là một ngọn núi nhỏ đường kính khoảng năm mét! Đỉnh núi hướng xuống dưới, lực đạo vô cùng lớn, hiển nhiên là nhìn thì không to nhưng trọng lượng lại không nhẹ.

Ngưu Đại Lực cũng không hổ với cái tên của mình, sức lực lớn vô bờ, hai tay duỗi ra đón lấy ngọn núi nhỏ, sau đó vung tay một cái rút hết năng lượng trên ngọn núi xuống. Tiếp theo thì liền đặt lên phía trên rồi vội vàng thổi thổi lòng bàn tay, kêu lên:

-Phù phù... nóng quá, nóng quá, phù... cái thứ này như bị lửa đốt vậy, nóng thật đấy.

Ở bên cạnh, Tần Thọ không trả lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào tia chớp đen trên bầu trời.

Quả nhiên tia chớp dó quay đầu bay về phía Nguyệt Cung!

Tần Thọ nói:

-Tiểu Cương Cương, giúp ta nhìn xem rốt cuộc người này có lai lịch gì? Sao lần nào cũng bay về bên này vậy?

Ngô Cương đã ăn nhiều đồ ăn ngon của Tần Thọ như vậy rồi nên lần này không thoái thác, ngẩng đầu nhìn theo.

Tia chớp màu đen đó có tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến phía trên Nguyệt Cung.

Đúng lúc này, tia chớp đó như đụng phải mặt nước, sóng cuộn bồng bềnh trên không trung, tia chớp vừa chạm vào thì liền biến mất...

-Chuyện gì thế?

Tần Thọ hoàn toàn không hiểu, quay đầu nhìn Ngô Cương.

Ngô Cương híp mắt nói:

-Không phải tia chớp! Không phải trận pháp, không phải kết giới...

Tần Thọ nhướng mày hỏi:

-Thế là gì?

Ngô Cương lắc đầu đáp:

-Không biết...

Tần Thọ:

-Ặc... Tiểu Cương Cương, ngươi nói cả nửa ngày cũng như không nói. Ta cần ngươi còn tác dụng gì nữa chứ?

Ngô Cương lườm Tần Thọ một cái trắng mắt:

-Tuy không nhìn ra được lai lịch của nó, có điều thứ này không có ác ý đối với ngươi, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng quá mức đâu.

Tần Thọ tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, lại hỏi thêm mấy câu, Ngô Cương cũng không nói ra được nguyên cớ gì... chỉ bảo đảm rằng thứ này không có ác ý.

Đúng lúc ấy, Ngưu Đại Lực kêu lên kinh ngạc:

-Ôi trời ơi! Đại ca, Ngô Cương, mau đến xem này!

Hai người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Ngưu Lại Lực leo lên trên ngọn núi nhỏ.

Ngọn núi này không úp lên mặt đất, mà là đỉnh núi chạm đất, nhìn từ góc độ này thì...

-Sao cái này nhìn giống một cái nồi vậy? - Tần Thọ lẩm bẩm theo bản năng.

Ngô Cương lắc đầu:

-Không phải nồi, là mai rùa, một cái mai của một con rùa già không biết đã tu luyện bao nhiêu năm. Nhưng mai rùa tới đây rồi, còn rùa đâu?

Từ trên không trung, một con rùa già không có mai khóc lóc kêu gào chạy tới Nam Hải Long Cung...

Phía sau, một con cá kình cũng cùng vẻ mặt kinh hoảng như vậy, vừa chạy vừa lẩm bẩm:

-Quá đáng sợ rồi. Cũng may, nếu không phải vào lúc quan trọng đã dùng tám trăm thủy quân ngăn cản lại, có lẽ là ắt phải chết không nghi ngờ gì nữa rồi! Con thỏ này quá độc ác mà...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất