Chương 149: Dấy binh ở Nam Hải
Ngưu Đại Lực kêu lên:
-Đừng nhìn nữa, chỉ là mai rùa thôi! Có điều trong mai này không có rùa, ngược lại lại có một nồi hải sản!
Nghe vậy, Tần Thọ và Ngô Cương đều sáng mắt lên, vội vàng trèo lên nhìn tình hình bên trong. Đúng thật, trong cái mai rùa to như thế lại chứa đầy hải sản!
Tôm, cua, ba ba, sò biển,... ốc biển, bạch tuộc, đầy đủ mọi thứ!
Thần kỳ nhất chính là, trong này còn có gia vị nữa!
Tần Thọ nuốt nước bọt một cái, nói:
-Đây là hải sản nấu khô sao? Thêm chút nước vào chắc là thành nồi lẩu được rồi đấy nhỉ? Ông trời đúng là rất chiếu cố đến ta mà!
Vì thế, Tần Thọ vận chuyển phép thần thông, vung tay lên, một dòng nước trong đổ xuống rót đầy mai rùa.
Chỉ nghe tiếng xì xì không ngớt bên tai, đó là tiếng phát ra do nước va chạm với mai rùa nóng bỏng.
Cũng không biết cái mai rùa này nóng đến đâu. Tần Thọ rót đầy nước vào mai, kết quả nước sôi lên... một nồi hải sản đã hoàn toàn được đun thành lẩu.
Mọi người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, xoa xoa bụng, lau nước bọt. Còn khách khí gì nữa? Ăn thôi!
Vừa ăn, Tần Thọ vừa nói:
-Tiểu Cương Cương, là ngươi tự nói đó. Nếu trời giáng xuống một nồi lẩu hải sản, ngươi sẽ dạy ta một phép thần thông cực tốt.
Ngô Cương vừa ăn mực vừa uống canh hải sản, đồng thời ra sức gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề!
Ngưu Đại Lực tò mò hỏi:
-Đại ca, phép thần thông đổ nước đó của huynh có chút cổ quái đấy. Người khác đều là ngưng tụ nguyên khí của nước từ trong không trung, hình như huynh không phải.
Tần Thọ kiêu ngạo mà cười nói:
-Đương nhiên rồi. Phép thuật của thỏ gia ta đây há lại có thể giống với đám phàm phu tục tử đó.
-Phép thần thông này của huynh tên là gì?
Ngưu Đại Lực hỏi.
Ngô Cương vừa ăn hải sản cũng vừa dựng lỗ tai lên nghe.
Tần Thọ ngồi nghiêm túc đáp:
-Phép thần này có lai lịch không nhỏ, uy lực cực lớn. Hôm nay, tình này cảnh này, ta liền lấy cho nó một cái tên uy vũ bá khí, đáng để hoài niệm.
-Gì cơ?
Ngưu Đại Lực hỏi.
Tần Thọ đáp:
-Nước Dùng Lẩu, thế nào?
Phụt!
Ngô Cương phun hết cả miếng hải sản trong miệng xuống đất.
Ngưu Đại Lực thoáng chốc cạn lời, cười gượng hai tiếng, nói:
-Hay, tên này đặc biệt thật đấy...
Tần Thọ cảm thán đáp:
-Tất nhiên rồi.
Ngô Cương thấp giọng hỏi:
-Này thỏ, nếu ngươi sỉ nhục phép thần như vậy, sau này ta sẽ không dạy ngươi cái gì nữa đâu.
Ngưu Đại Lực kinh ngạc nhìn Ngô Cương, không ngờ phép thần của thỏ lại là Ngô Cương dạy. Con thỏ không hiểu phép thần thông, tất nhiên không nhìn ra, nhưng Ngưu Đại Lực thì hiểu. Hắn nhìn ra được, phép thuật một tay phóng nước này của thỏ nhìn có vẻ không có gì, nhưng cách vận chuyển của nó cực kỳ đặc biệt, khác biệt với tất cả những cách khống chế nước mà đời trước hắn từng biết!
Có thể nắm giữ một đạo thần thông cao thâm bí hiểm như thế, Ngô Cương này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?
Nhìn Ngô Cương vung cánh tay ra, dốc sức mà ăn, hắn thực sự không nhìn ra nổi cái gì cả, đơn giản không nghĩ nữa, ăn là được rồi.
Tần Thọ gãi gãi đầu, nói:
-Vậy được rồi, đổi một cái tên khác, để ta nghĩ chút đã... ừm! Có rồi!
-Tên gì? - Hai người liền hỏi theo bản năng.
Tần Thọ nhe răng đáp:
-Hôm khác rồi nói, giờ ăn đi đã.
Mặt của hai người nhất thời đen lại, trong mắt viết: Con thỏ chết tiệt...
Bọn họ lại tiếp tục ăn...
Mà trong Nam Hải Long Cung.
-Long Vương bệ hạ... xảy ra chuyện lớn rồi!
Thạch Quy không còn mai gào khóc mà chạy vào Long Cung, từ xa đã kêu lên.
-Dừng lại! Kẻ nào dám to gan ngông cuồng, Long Cung trọng địa, y quan không nghiêm chỉnh không được vào trong!
Hai gã binh tôm dùng đinh ba đan chéo nhau chặn cửa lớn lại, vô cùng có khí thế mà kêu lên.
Thạch Quy vừa nghe thì nhất thời sửng sốt, cúi đầu nhìn thân thể của mình. Làn da xanh lá có thêm một vệt ửng hồng, không phải là ngượng ngùng, mà là tức giận!
-Cút ngay!
Thạch Quy vung tay tát hai binh tôm bay đi, xông vào Long Cung.
Phi Kình theo sát sau đó, kêu hai tên binh tôm đừng có nói lung tung rồi đuổi theo.
Hai người đi vào đại điện Long Cung, nhìn thấy bốn vị Long Vương xong liền quỳ xuống đất mà bắt đầu gào khóc...
-Long Vương bệ hạ, con thỏ đó quá độc ác rồi... hắn bố trí kết giới trên trời, chúng thần vừa vào đã bị mai phục. Cũng không biết trong trận pháp kia có thứ đồ gì, một tia sét xẹt qua, nếu không phải chúng thần phản ứng nhanh thì e là đã không về được nữa rồi.
Thạch Quy khóc thét lên.
Phi Kình khóc theo. Hắn biết rất rõ, xuất chinh thất bại chắc chắn phải chịu phạt. Muốn chịu ít phạt thì bắt buộc phải đổ lỗi!
Thạch Quy đổ lỗi cho con thỏ nham hiểm, đặt trận pháp trên đường. Tất nhiên hắn không thể vạch trần, phối hợp theo mà kêu lên ngao ngao:
-Long Vương bệ hạ, con thỏ đó trực tiếp hạ tử thủ! Chưa từng thấy có con thỏ nào độc ác như vậy. Ngài phải làm chủ cho chúng thần!
Bốn vị Long Vương sớm đã nhìn thấy hai tên này chạy về như chó nhà có tang rồi, chỉ là không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ, hai đại tướng khóc đến nỗi biến thành hai tên đần, chủ nhân của hai tên đần đó là Đông Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương cũng đỏ bừng cả cái mặt già, cảm thấy rất mất mặt...
Mất mặt thì làm sao bây giờ? Trước mặt nhiều người thế này, đánh tướng quân nhà mình sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.
Vì thế, hai người nhìn nhau, trí khôn lóe lên, đổ lỗi thôi!
Bởi vậy, Đông Hải Long Vương vỗ bàn, phẫn nộ đứng dậy, tức giận nói:
-Con thỏ này ức hiếp người khác quá đáng! Ta sai người đi bắt hắn về hỏi chuyện, vậy mà hắn một lời không hợp đã giết người, thật sự cho rằng Long Cung của ta không còn người nào sao?
Hoàn toàn quên đi mất, nồi lẩu bên cạnh hắn vẫn còn đang sôi... đây là hỏi chuyện sao? Đây là chuẩn bị trực tiếp vào bữa ăn luôn rồi!
Bắc Hải Long Vương tức giận nói theo:
-Đại ca nói đúng. Con thỏ này kiêu ngạo ương ngạnh như thế, sao chúng ta có thể chiều theo hắn?
Nam Hải Long Vương vốn là người bị hại, giờ huynh đệ nhà mình đều chịu thiệt cả rồi, hắn cũng không thể cứ đứng nhìn, nói:
-Nếu đã như vậy thì chúng ta đích thân đi một chuyến, gặp con thỏ này một lần, xem xem rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì!
-Đi! - Tây Hải Long Vương hưởng ứng.
Vì vậy, bốn vị Long Vương điểm đủ binh mã gồm mười vạn thủy quân, trống trận gõ vang ầm ầm, đi thẳng về phía Mặt Trăng.
Lúc này, bốn người họ thực sự tức giận rồi, hoàn toàn quên mất tuy Nguyệt Cung không nằm trong Thiên Đình nhưng vẫn ở địa giới Thiên Đình... có điều, hiển nhiên là bốn người họ cũng cố tình làm như không biết giả hồ đồ, bọn họ sợ dẫn binh lên Thiên Đình sẽ bị Thiên Đình gán cho tội danh mưu phản. Nhưng bọn họ đến Nguyệt Cung, không vào Thiên Đình thì cũng đã gần vượt ranh giới.
Đồng thời, bọn hắn cũng nghĩ sẽ tốc chiến tốc thắng, bắt được con thỏ đó là chạy luôn, hẳn là sẽ không sao.
Thấy các Long Vương đều xuất phát rồi, cháu trai Ngao Tuế của Nam Hải Long Vương nghiến răng nghiến lợi bò từ trong chăn ra, vung cây thương thép của hắn lên rồi đi theo. Đứng trước đại quân, đúng là cũng có mấy phần uy phong lẫm liệt.
Cùng lúc đó, trong Nguyệt Cung ở trên Mặt Trăng.
Ngưu Đại Lực vung cánh tay lên nói:
-Không ổn rồi, không ổn rồi, thật sự không chống nổi nữa rồi... hai người ăn đi...
Ngô Cương xoa xoa cái bụng, ợ lên một cái:
-Sướng... nếu không phải cái bụng này không ăn nổi nữa, ta thật sự muốn ăn ba ngày ba đêm! Đáng tiếc, không có rượu. Bằng không thì, rượu ngon phối với hải sản, còn hơn cả thần tiên...
Ngưu Đại Lực cười ha ha, nói:
-Lần sau ta mang rượu cho ngươi!
Tần Thọ vừa nghe, con cua trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất, trợn trừng mắt lên, nói:
-Ngươi dám?!