Chương 147: Ăn thật sảng khoái
Bên kia, Ngưu Đại Lực cũng đã ăn xong, lau miệng rồi nói:
-Ừm, quả thật là còn thiếu một chút nữa. Nhưng mà con tôm này cũng không tệ, thịt ngon, bên trong chứa nguyên khí rất lớn, rất bổ. Xem ra con tôm này không bình thường, cũng không biết vì sao lại rơi xuống nơi này. Nhưng mà, có loại tôm này ăn cũng không tệ rồi, ngươi hãy thỏa mãn đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Tần Thọ gật đầu nói:
-Sao lại không được mơ chứ? Suy nghĩ cũng không phạm pháp. Nhưng mà ta ăn tôm đủ rồi, nếu có cua ăn thì tốt quá.
-Phụt... ngươi thật đúng là đang nằm mơ, con cua? A ha ha... nếu trên trời rớt xuống con cua, ta sẽ gọi ngươi là ca!
Ngưu Đại Lực cười ha ha mà nói.
Kết quả vừa mới nói xong...
Ầm ầm!
Một tiếng sấm vang!
Hai người nhìn nhau, nói cùng một lúc:
-Không thể nào?
Sau đó đồng thời ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy một thứ gì đó màu đen nhanh chóng được phóng to ra, sau đó ầm một tiếng rơi trước mặt hai người!
Theo bản năng, hai người nhìn về đồ vật đen thui kia, đến khi kịp phản ứng nhìn về phía tia sét, thì phát hiện tia sét đã biến mất...
-Mẹ nó, lại không tóm được hắn! - Tần Thọ mắng một câu.
Ngưu Đại Lực gỡ lớp vỏ đen xì ra, sau đó hoảng sợ nói:
-Con mẹ nó! Con thỏ, từ khi nào mà ngươi đã luyện được xuất ngôn thành phép rồi? Thật là con mẹ nó có một con cua rơi xuống!
Tần Thọ nghe xong, trong lòng run lên, mau chóng nhìn qua, quả nhiên, sau khi lột lớp vỏ khét lẹt ra, trước mặt có một con cua lớn khoảng ba mét đang nằm sấp trước mặt! Toàn thân có màu xanh lam của băng, nhìn rất lạ lùng.
Nhưng mùi thơm từ thịt lại bay lên, đây là chín mọng!
Ngưu Đại Lực móc ra một cây đao, cạy vỏ cua ra, hai người lập tức say mê với mùi thịt ngọt ngào bên trong...
Tần Thọ ngửa mặt lên trời khóc lớn, nói:
-Tạ ơn ông trời, ngươi đối với ta thật tốt quá rồi, hu hu...
Ngay lúc Tần Thọ đang phát điên, vẻ mặt Ngưu Đại Lực không cam lòng, nói:
-Ca, lần sau hãy muốn thứ khác đi.
Tần Thọ sững sờ, không nghĩ tới Ngưu Đại Lực này dám nói dám làm, đột nhiên hắn có thêm một tiểu đệ...
Cảm giác này cũng không tồi... nhưng mà, lần sau hãy muốn thứ khác?
Thật sự cho rằng đây là quán ăn sao, hô một tiếng nhân viên phục vụ thì muốn cái gì sẽ có cái đó?
Về phần khách sáo?
Đương nhiên Tần Thọ không khách sáo, thân thể của con thỏ này không biết đã sống bao nhiêu năm, Ngưu Đại Lực mới có mấy ngàn, so ra, Ngưu Đại Lực kêu hắn một tiếng ca ca thì đã có lời rồi. Thậm chí Tần Thọ còn nghĩ xấu xa, thật sự muốn dựa theo tuổi tác mà tính, không chừng hắn có thể làm tiền bối của cha Ngưu Đại Lực... nếu tính như thế, Ngưu Đại Lực có thể trở về vỗ bả vai của cha hắn mà nói:
-Đại chất tử, sau này ta bảo kê cho ngươi.
Tần Thọ không để ý thời gian, bên kia Ngưu Đại Lực đã tách rời con cua, trong chân cua tràn đầy thịt, gỡ vỏ cua ra, tròng mắt của hai người đều muốn rớt ra ngoài! Gạch cua thơm nức, mùi hương tỏa ra mười dặm!
Đời trước Tần Thọ chưa từng thấy nhiều gạch cua như vậy? Thậm chí ở kiếp trước, có con cua trong bữa cơm cũng là xa xỉ, có thể ăn thịt cua đã không tệ rồi, còn ăn gạch cua? Nằm mơ đi!
Nhưng mà trước mắt, trong lớp vỏ của con cua hai ba mét này đều là gạch, cảm giác này... Tần Thọ cảm thấy sắp điên rồi!
-Tránh ra, để ta chết trong gạch cua đi!
Tần Thọ oa oa kêu to nhào vào thân thể con cua, đưa đầu đến cắn một miếng gạch, chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị cua, say mê híp mắt, ngao ngao kêu lên —— Hạnh phúc quá!
Ngưu Đại Lực cười khúc khích, từ trong túi Tu Di lấy ra một cái thìa lớn, liên lục đào rồi nhét vào trong miệng.
Trong phút chốc, ở trong Nguyệt Cung, có một con trâu và một con thỏ ăn quên cả đất trời.
Đúng lúc này, ở cổng vang lên tiếng còi.
Tần Thọ nhìn qua, chỉ thấy trên đầu tường có một người nằm sấp, chỉ thấy cánh tay, kiểu tóc ổ gà, nhìn kỹ thì là Ngô Cương.
Tần Thọ mắng:
-Ngươi là chó à? Mũi thính như vậy?
-Ta nhổ vào! Tiếng động lớn như thế, ta lại không phải kẻ điếc. Con thỏ, ngươi không xem ta là bằng hữu à, có đồ ăn ngon cũng không gọi ta.
Đôi mắt Ngô Cương đã sắp lồi ra, trừng trừng nhìn vào con cua lớn phía dưới Tần Thọ.
Ngưu Đại Lực sững sờ, hỏi:
-Bằng hữu của ngươi à?
Tần Thọ lóng ngóng nói:
-Hàng xóm... Tiểu Cương Cương. Đi thôi, muốn ăn thì ăn đi, đến đây ăn! Đừng khách sáo!
Nghe nói như thế, Ngô Cương không khách sáo nữa, lộn đầu xuống qua khỏi bức tường, chạy tới giật lấy càng cua lớn nhất, lập tức tách ra, để lộ thịt trắng óng ánh sáng long lanh bên trong, cắn một cái, đồng thời ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài:
-Ngon quá... con mẹ nó… Đế à… những năm này thèm chết ông đây rồi...
Ngưu Đại Lực nhìn dã nhân đáng thương mặc áo quần rách rưới đang vừa khóc vừa gào kêu trời ở trước mặt, vẻ mặt trở nên mờ mịt, chọt mông Tần Thọ hỏi:
-Đại ca, con hàng này điên rồi à?
Tần Thọ phất phất tay nói:
-Đừng để ý đến hắn, để hắn điên đi... chúng ta ăn của chúng ta.
Tần Thọ biết, tên Ngô Cương vô cùng oán hận Viêm Đế, nhưng chỉ lên trời mà mắng, hắn sợ Viêm Đế bị chỉ mặt gọi tên nghe thấy, lại phải chịu tội. Cho nên cố ý mập mờ nói thiếu chữ Viêm, mắng bóng mắng vía không ngừng... mắng đến nghiện.
Vì thế ba kẻ kỳ quái cùng tập hợp, xử lý con cua từ trên trời rơi xuống.
Cùng lúc đó, trong Nam Hải long cung.
Tây Hải Long Vương đang khoác lác:
-Cua tướng quân kia của ta mạnh nhất trong tất cả tướng quân, cũng rất nổi danh. Nhất là sức mạnh kỳ lạ, vô cùng to lớn, đôi tay có thể cắt đứt binh khí... không phải ta nói huynh chứ, nhị ca, về sau lúc huynh bồi dưỡng thủ hạ, không thể bồi dưỡng bình thường được. Lính tôm tướng cua, binh hèn tướng nhát, tôm thì có bao nhiêu tiền đồ chứ?
Nam Hải Long Vương nghe xong những lời này, mặt cũng tái đi...
Đúng lúc này, một tiếng la vang lên.
-Báo! Khởi bẩm Long Vương, hồn bài của Cua tướng quân bị rách rồi.
Tây Hải Long Vương đang khoác lác phất phất tay nói:
-Đem con thỏ kia lên... sặc... cái gì?
Đột nhiên Tây Hải Long Vương đứng dậy, trợn mắt hốc mồm, mặt già đỏ bừng...
Tôm binh kia báo cáo:
-Bẩm Long Vương, hồn bài của tướng quân cua bị rách ra...
Trong khoảnh khắc đó, Tây Hải Long Vương chỉ cảm thấy ánh mắt ba huynh đệ nhìn mình giống như ba bạt tai, bốp bốp đánh lên mặt hắn —— Đau quá!
Nam Hải Long Vương nghe vậy, lập tức sắc mặt vui mừng, nhưng cho dù nói thế nào, cũng đều bận bịu đến giúp mình. Dù cho không giúp đỡ thành công, nhưng vẫn có người chết, hắn bật cười cũng không hay, uống ba chén ăn mừng. Vì vậy, cố nén cười nói:
-Tam đệ, nén bi thương...
Tây Hải Long Vương nghiến răng nghiến lợi:
-Ta không tin được, ta phải tự mình đi một chuyến!
-Tam ca, đừng như thế. Ta có một tướng, là Phi Kình, trời sinh trong cơ thể có một không gian, có thể nạp vật sống. Ta để hắn dẫn theo tám trăm thuỷ quân đi đến đó, nhất định có thể bắt sống con thỏ!
Bắc Hải Long Vương kêu lên.
Tây Hải Long Vương nhướng mày, bản thân cảm thấy kinh ngạc, tứ đệ này muốn làm gì, thượng vị à? Muốn soán vị sao?
Nhưng mà Nam Hải Long Vương thấy Tây Hải Long Vương kinh ngạc thì lại vui vẻ, vội vàng nói:
-Tứ đệ, theo ý đệ!
-Từ từ đã! Phía trước tướng tôm, cua đều thất bại, e là trên Nguyệt Cung có huyền cơ. Ta cũng có một tướng, chính là Thạch Quy, dùng một đôi Lưu Tinh Chùy, uy lực vô tận, có thể giúp cho Phi Kình.
Đông Hải Long Vương là đại ca vẫn luôn im lặng, bây giờ lại mở miệng.
Nam Hải Long Vương nghe xong, lập tức vui vẻ!