Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 150: Ta đến xem náo nhiệt

Chương 150: Ta đến xem náo nhiệt

Ngưu Đại Lực kinh ngạc nói:

-Đại ca, sao vậy?

Tần Thọ đáp:

-Nếu như ngươi mang rượu cho hắn, chính ngươi phải uống cùng hắn đến hết, bằng không, không được phép mang.

Ngưu Đại Lực không ngốc, vừa nghe liền cảm thấy lời nói này có vấn đề, lại nhìn đến mặt già đỏ bừng của Ngô Cương, nheo mắt lại, ngập ngừng hỏi:

-Có phải là tửu lượng của Ngô Cương lão ca không tốt?

Tần Thọ cười ha ha đáp:

-Ngươi tự đi mà hỏi hắn.

Ngô Cương lúng túng:

-Ờ thì… tửu lượng của ta cũng được mà, ha ha…

Tần Thọ đảo mắt một cái, lập tức Ngưu Đại Lực cái gì cũng hiểu ra rồi.

Ngưu Đại Lực lấy vò rượu ra, nói:

-Đại ca, không bằng hai chúng ta cùng uống.

Tần Thọ nhướng mày, nghe xong liền bật cười, không quan tâm đến ánh mắt ngập tràn sự oán hận của Ngô Cương:

-Ừm… không tồi, uống đi!

Thế là, một con trâu và một con thỏ tay cầm vò rượu lớn, tu ừng ực từng ngụm, uống đến quên cả trời đất.

Dần dần, hơi rượu dâng lên, hai người bắt đầu nói nhảm…

Thấy vậy, Ngô Cương lắc đầu, nhịn sự kích động muốn uống rượu xuống, tự mình ngồi ăn lẩu.

Vào lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng trống chiến, tiếng trống ầm ầm như sấm, âm thanh càng lúc càng lớn.

Nghe thấy âm thanh này, lỗ tai Tần Thọ run bật lên, lắc đầu lẩm bẩm nói:

-Lần này nhiều tiếng sấm sét vậy?

Ngưu Đại Lực say rượu nói:

-Ha ha… đại ca, đại ca đúng là không hiểu biết văn hóa gì, đây không phải tiếng sấm, mà là tiếng trống chiến… ha ha… ợ… hức… hả? Tiếng trống chiến? Trên trời có đánh nhau!

Tần Thọ sững sờ:

-Đánh nhau? Ngươi không nghe nhầm chứ? Tên ngốc nào ăn no không có chuyện gì làm lại chạy đến đây đánh nhau? Nhưng đánh nhau cũng vui, đi, cầm theo nồi lẩu chúng ta lên đấy vừa đi vừa uống, vừa xem náo nhiệt.

Ngưu Đại Lực cười theo:

-Chủ ý hay.

Tần Thọ nói xong, say sưa nhìn Ngô Cương hỏi:

-Tiểu Cương Cương, ngươi đi không?

Kết quả nhìn thấy Ngô Cương đã chạy đến đại môn rồi, chỉ còn lại hình bóng…

-Tiểu Cương Cương, ngươi đi đâu? - Tần Thọ sốt ruột.

Ngô Cương không thèm ngoái đầu lại nói:

-Đi tiểu. Chúc các ngươi đi chơi vui vẻ.

Vài phút sau, Ngô Cương vẫn chưa quay lại…

Ngưu Đại Lực say khướt cười nói:

Đại ca, có phải người huynh đệ này có tiết niệu rất lớn không, đi tiểu chục phút rồi mà vẫn chưa quay lại.

Tần Thọ trợn mắt:

-Mặc kệ hắn đi, chúng ta đi xem trò vui!

Lúc này, trên đầu truyền đến một giọng nói phẫn nộ:

-Con thỏ kia, ta là Nam Hải Long Vương, ngươi đã giết tướng hải của ta, tội ác tày trời! Hôm nay, đại quân của ta đến đây, ngươi nhanh ra đây, giơ tay chịu trói!

Tần Thọ lắc đầu, hỏi Ngưu Đại Lực:

-Bọn họ nói gì vậy?

Ngưu Đại Lực lắc đầu đáp:

-Không nghe rõ.

-Kệ bọn chúng đi, lên trên xem náo nhiệt.

Trong lúc nói, Tần Thọ dẫn theo Ngưu Đại Lực bay lên không trung, bay càng lúc càng cao, dần dần, Tần Thọ nhìn thấy bên ngoài mặt trăng cờ quạt bay phấp phới, mây đen cuồn cuộn, phía trên toàn là binh tôm tướng tép, rùa, ba ba,... có vài cột cờ lớn phấp phới như tiếng dội lại, bên trên còn viết một chữ lớn — Ngao

Phía trước đại quân, ngay chính giữa, bốn Long Vương ngồi sát nhau, vẻ mặt tức giận, hai bên là một loạt võ tướng, cầm theo đủ loại vũ khí, ai cũng trừng lớn hai mắt, đặc biệt là một con rùa không có mai, ánh mắt nhìn con thỏ tỏ rõ sự tức giận.

Chính xác mà nói, nhìn cái mai rùa mà Ngưu Đại Lực đang giơ lên vô cùng hung tợn… nhãn cầu trợn trừng lên.

Còn có một con cá voi to lớn, hai mắt bừng bừng, cũng không biết đang thù hằn cái gì.

-Đại ca, mọi người đánh nhau, chúng ta không nên đứng gần, nếu không rất dễ bị cuốn vào.

Ngưu Đại Lực nấc một cái, để mai rùa xuống, cười nói.

-Thông minh.

Tần Thọ giơ ngón tay cái rồi cũng ngồi xuống.

Như vậy, một thỏ một trâu, trong ánh mắt phẫn nộ của mười vạn binh tôm tướng tép, Tứ Đại Long Vương, ngồi xuống ăn lẩu hải sản, uống rượu, lại còn nói:

-Tại sao những người này vẫn chưa đánh nhau?

-Xem ra kẻ thù vẫn chưa đến, bọn họ đang đợi.

-Ồ, chúng ta ăn.

-Ừ, chúng ta ăn đi…

Vài Long Vương lập tức tức giận…

-Khiêu khích! Rõ ràng đang khiêu khích!

-Con thỏ này quá ngang ngược rồi, giết hải quân của ta, hầm thành lẩu, còn ăn trước mặt tam quân! Dám diễu võ dương oai! Ngang ngược… quá ngang ngược rồi! Ta chưa từng thấy kẻ nào ngang ngược hung hãn như vậy!

Ức hiếp người quá đáng! Nam Hải Long Vương vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy, phẫn nộ trách mắng:

-Con thỏ thật sự không coi ai ra gì, ai bắt được con thỏ này, nhất định có thưởng!

Phi Kình vừa nghe thấy liền chạy lên trước nói:

-Mạt tướng nguyện đi!

Trong mắt bọn chúng, bọn chúng đến, con thỏ cũng đến, như vậy chính là nghênh chiến rồi.

Lúc này các tướng quân thách đấu, thường đối phương phải có người ra nghênh chiến, nếu không được xem là đánh không nổi, thu trận thì còn xấu hổ hơn…

Nhưng nói chung, chỉ cần có một người đến thì cuộc chiến này sẽ không tránh được nữa.

Vì vậy, Phi Kình tức giận bay ra, vào thời khắc bay ra tự nhiên muốn trả thù.

Nam Hải Long Vương nói:

-Được rồi, đi đi, bắt được con thỏ sẽ có trọng thưởng!

-Vâng!

Phi Kình nhận lệnh, quay người vênh mặt, sải bước xông lên phía trước.

Người càng lúc càng đông, những tán tiên đi qua cũng tới tấp tiếp cận, nhìn thấy Phi Kình xuất hiện, lúc đó cũng có người nhận ra.

-Đó là tướng quân Phi Kình của Bắc Hải sao? Là người tốt, tên này là cao thủ Thất Tinh! Khả năng đặc biệt là giấu quân trong bụng, một khi xuất quân tự nhiên sẽ dàn trận, sức chiến đấu đáng kinh ngạc, nghe nói đã giết được Bát Tinh!

-Lợi hại như vậy sao?

-Vậy chẳng phải con thỏ đó chết chắc rồi?

Nghe thấy mọi người sôi nổi bàn tán, Phi Kình nở nụ cười trên khóe miệng, lớn tiếng nói:

-Con thỏ kia, ta là Phi Kình, tướng quân dưới trướng Bắc Hải Long Vương, ngươi có dám đấu với ta một trận không?

Tai Tần Thọ run lên, sửng sốt, chỉ vào chính mình nói:

-Ách… não ngươi có vấn đề không? Ngươi thách đấu ta?

-Thách đấu? Không, chỉ là thuận tay bóp chết mà thôi!

Phi Kình cực kỳ khinh thường, hắn nhìn ra, con thỏ trước mắt không có điểm nào xuất sắc, hắn ra tay là có thể như giết một con ruồi, hoàn toàn không tốn chút sức lực.

Tần Thọ sững sờ, nhặt một cái càng cua lên, thổi phù phù nói:

-Mỗi lần xem cảnh náo nhiệt đều nguy hiểm đáng sợ…

Lúc này, Ngưu Đại Lực nghe vậy tá hỏa, đưa càng cua trong tay cho Tần Thọ nói:

-Chết tiệt, ăn cơm mà cũng không yên, đại ca, huynh đợi đấy, ta đi một chút rồi về! Cầm giúp ta, đợi ta về rồi ăn!

Nói xong, Ngưu Đại Lực mạnh mẽ ngẩng đầu, lao ra ngoài.

Tần Thọ hét lên:

-Ngưu lão đệ, ngươi làm được không?

Tuy nhiên, lúc này nói gì cũng quá muộn, Ngưu Đại Lực đã lao ra khỏi Mặt Trăng, xông thẳng đến chỗ Phi Kình.

Thấy vậy đám thần tiên sửng sốt

-Một con Ngưu Tinh đến?

-Con Ngưu Tinh này liệu có ổn không?

-Không biết, chưa từng nhìn thấy.

-Quả nhiên con nghé mới sinh không sợ hổ. Sợ là con Ngưu Tinh này không biết sự lợi hại của tướng quân Phi Kình. Ta đoán con Ngưu Tinh này sống không quá ba hơi.

-Ta giúp ngươi đếm ngược, ba!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất