Chương 151: Khí thế mạnh mẽ của Ngưu Đại Lực.
Phi Kình nhìn thấy vậy, cười lớn, duỗi hai tay, cùng hai thanh đại đao, há mồm cười đắc ý nói:
-Lấy ngươi đến tế đao trước.
Tuy nhiên, lời còn chưa kịp dứt thì một tiếng kêu lớn ở phía sau vang lên:
-Cẩn thận!
Sau đó thì nhìn thấy một cái đầu trâu lao đến rất nhanh, đấm liên tiếp vào mặt hắn.
Phi Kình không kịp nói gì, dùng đao ngăn chặn.
Oành!
Nắm đấm của Ngưu Đại Lực đập vào hai thanh đao của Phi Kình, như thể hắn ta bị một ngọn núi đập vào, không thể nào chống đỡ được.
Song đao trực tiếp bị nắm đấm ép xuống, đập vào mặt hắn, ngũ quan đều bị đập bằng ra...
Không đợi cho Phi Kình hét lên, cú đấm thứ hai đã đến!
Oành!
Hai thanh đao vỡ vụn ra!
Cú đấm thứ ba!
Oành!
Phi kình bị đánh bay ra ngoài ngay tại trận, hai mắt trợn trắng, không rõ sống chết.
Nhìn thấy cảnh này, toàn trường xôn xao!
-Cái gì?
-Phụt! Làm sao có thể?
-Cái quái gì… ba cú đấm đã làm cho Phi Kình bất tỉnh rồi, tên này ít nhất cũng là tiên nhân Thất Tinh!
-Ta vẫn chưa đếm đến hai…
-Không thể trêu vào, không thể trêu vào, tránh đi.
-Đáng sợ quá, cùng trốn đi.
-Con nghé này tìm đường chết rồi, dám giết Phi Kình trước mặt Long Vương, làm sao hắn có thể chống lại cơn phẫn nộ của Long Vương? Long Vương chẳng phải là nhân tiên, đó đều là địa tiên đấy!
-Sợ là tên nghé con này không sống được qua hôm nay.
Dường như Ngưu Đại Lực không quan tâm đến những điều này, hắn còn chưa có ý định dừng tay lại, nắm lấy đuôi của Phi Kình, sau đó quay người ném cho Long Vương và đám hải quân một bóng lưng ngang ngược, rồi cứ thế rời đi…
Vừa đi, Ngưu Đại Lực vừa nói:
-Đại ca, cái này rất tươi, chúng ta ăn cái này đi!
Tần Thọ nhìn chiếc càng cua vẫn đang nóng hổi trong tay… giơ ngón tay cái lên, nói:
-Ghê gớm! Ngày xưa có Quan Công hâm rượu trảm Hoa Hùng nay có Ngưu Đại Lực cua nóng đập Phi Kình, trâu bò!
-Đại ca, cá này ăn như thế nào vậy? Ngưu Đại Lực ném Phi Kình về phía mai rùa, hỏi.
Tần Thọ nhìn đầu cá thân người của Phi Kình, mấp máy môi, lời nói có chút khó xử:
-Huynh đệ, chuyện này, cứ để đó trước đi...
Mặc dù Tần Thọ tham ăn, nhưng như thái độ hắn đối với Hạo Thiên Khuyển, những thứ đã thành tinh, trong mắt hắn không thể coi như nguyên liệu nấu ăn được nữa.
Sau cùng, từng người tự ý thức bản thân, biết cách ăn nói, nếu như không phải là quân địch, nói không chừng còn có thể ngồi xuống uống hai ly rượu, chém gió nửa ngày, thật vui vẻ...
Dạng yêu thú thành tinh như vậy, hắn nhìn như thế nào cũng giống như một con người.
Bỏ vào trong nồi nấu?
Cái này giống như ăn thịt người vậy, bản năng trong lòng hắn có chút gì đó phản cảm.
Đồ trong nồi có lẽ cũng kỳ quái như vậy, nhưng trước đó Tần Thọ không hề biết! Hơn nữa, bọn chúng đều hiện nguyên hình, Tần Thọ lại chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng nhảy nhót gì của bọn chúng, tự nhiên không có nhẫn tâm không đành lòng gì.
Như vậy cũng giống như có người ăn thịt chó không có vấn đề gì, nhưng bảo hắn ta cầm dao đi giết con chó đang bị trói, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn. Hắn ta sẽ không làm được.
Đạo lý này cũng gần giống như vậy.
Tần Thọ nghĩ như vậy nhưng khi hắn vừa nói, các Long Vương đều tức giận rồi, hay cho gia hỏa này, để đó? Thế nào, còn muốn giữ lại cho bữa tối?
Quá kiêu ngạo rồi!
Thực sự quá kiêu ngạo!
Thạch Quy tiến lên phía trước nói:
-Mạt tướng nguyện ý lên đánh một trận!
Nam Hải Long Vương đáp:
-Chuẩn!
Thạch Quy đột nhiên tiến lên phía trước, hét lớn, trong nháy mắt toàn thân hóa đá, lấy ra hai thanh Lưu Tinh Chùy, gầm lên:
-Ai lên đấu với ta một trận?
Tần Thọ nhìn dáng vẻ hung hăng của Thạch Quy, liền khuyên Ngưu Đại Lực đừng đi, tên này hơi hung mãnh.
-Đông Hải Thạch Quy xuất trận rồi! Tên này ta đã từng gặp qua. Đó là Sơn Tinh một ngọn núi ở biển Đông Hải, hình thái của núi giống như một con rùa nên được gọi là Thạch Quy. Nhục thân thoát thai sơn thạch, cực kỳ cứng rắn, có thể to nhỏ, sức lực có thể làm long trời lở đất. Đó là Nhân Tiên Bát Tinh, mạnh hơn Phi Kình gấp mấy lần, dù nghé con có mạnh hơn đi nữa cũng chỉ sợ sẽ vẫn bị đàn áp thôi.
-Nhân Tiên Bát Tinh à, ở địa giới cũng được coi là một nhân vật có tiếng, Tiểu Ngưu đây sợ sẽ vô cùng thê thảm rồi.
-Tứ Hải Long Vương đã trấn giữ tứ hải nhiều năm rồi, mặc dù trong tay không có rồng thật, nhưng cũng có vô số hải tộc. Hải tộc nhiều người như vậy, người tài giỏi nhiều vô kể.
-Thỏ con và nghé con chọc giận những người này, phiền phức không ít. Hôm nay, sợ khó thoát được kiếp nạn này.
-Con thỏ đó cũng không phải là thứ tốt gì, bị chỉnh đốn cũng tốt, nhưng Tứ Hải Long Vương làm như vậy, Thiên Đình không quản sao?
Trong đám đông, một lão nhân râu bạc trắng khúc khích cười, nói:
-Trời cao hoàng đế xa là một.
-Thứ hai, mối quan hệ của Tứ Hải Long Vương và Thiên Đình rất vi diệu, họ đều chạy đến từ Long Sơn.
-Long tộc kiêu ngạo, không chấp nhận Thiên Đình quản, tự mình phong ấn núi non không ra, cách biệt với thiên hạ.
-Thiên Đình đối với chuyện này không thể làm gì, Thiên Đình luôn nghĩ mọi cách để thu đám rồng ở Long Sơn, nhưng lại không có bất cứ cơ hội nào. Bốn người họ xuất hiện, cho Thiên Đình cơ hội. Nói trắng ra là chăm sóc tốt bốn người họ, cho bọn họ đặc quyền, cho bọn họ tự do đi lại ở Địa Tiên Giới, cho họ vùng biển rộng lớn và tài nguyên, những thứ này chỉ để cho đám rồng ở Long Sơn nhìn.
-Một bên là Long Sơn chật chội với tài nguyên hạn hẹp, một bên là núi non biển cả vô tận, sớm muộn gì cũng có rất nhiều rồng nối theo Tứ Hải Long Vương đi nhờ cậy Thiên Đình.
-Trước đó, Tứ Hải Long Vương không được trọng dụng, nhưng cũng không bị bỏ rơi, họ là cọc tiêu, cũng là mồi nhử.
-Trên thực tế, mấy năm nay Thiên Đình cũng thu thập được không ít kết quả, chẳng phải rồng ở Thiên Đình đã nhiều thêm sao? Mặc dù đa số đều là rồng tạp huyết, nhưng cũng không tệ.
-Hít, đại ca thật lợi hại, xem ra cái gì cũng biết. Ngươi nghe được từ đâu vậy?
Lão già vẻ mặt đầy tự hào nói:
-Tiểu thuyết!
-…Con mẹ ngươi!
-Dù sao thì, ngươi xem trọng bên nào?
Lão giả cười khúc khích nhìn con thỏ chua chát nói:
-Con thỏ này béo như vậy, nên ninh sớm đi, giữ nó lại là tai họa.
Đám đông:
-…
Bên kia, Ngưu Đại Lực đã đến trước mặt Thạch Quy.
Thạch Quy lạnh lùng nói:
-Ngươi ra tay trước đi, nhường ngươi ba chiêu!
Tuy nhiên, còn chưa nói dứt lời, Ngưu Đại Lực đã xông lên, lạnh lùng nói:
-Trên chiến trường còn lải nhải, nhường ta ba đấm thì không phải ngươi đã chết rồi sao?
Trong khi nói chuyện, Ngưu Đại Lực đã giáng một cú đấm vào Lưu Tinh Chùy của Thạch Quy.
Thạch Quy trực tiếp bị đánh lui hơn mười bước, sức lực khủng khiếp khiến cho các Long Vương ai nhìn cũng phải nhíu mày.
Mặt già của Thạch Quy đỏ bừng, không cam lòng rống lên một tiếng, quay người sang một bên, biến thành một người khổng lồ cao đến mười thước, rống lên:
-Con nghé con, thử lại lần nữa thử xem!
Kết quả quay đầu lại đã không thấy Ngưu Đại Lực đâu.
-Người đâu? - Thạch Quy hô to.
-Cẩn thận, trên đầu.
Có người hoảng hốt hét lớn.
Thạch Quy nhìn lên, chỉ thấy một bàn chân lớn ầm vang đạp xuống.
Oạch!
Thạch Quy bị một bàn chân dẫm xuống, vỡ tan tành… máu thấm vào đá văng tứ tung, vài mảnh rơi xuống trước mặt Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn Ngưu Đại Lực như một con trâu đực khổng lồ, lại nhìn Thạch Quy vỡ nát dưới chân, lúc này, hắn bỗng nhiên giật mình, ít hơi rượu còn lại cũng tan hết, đã tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Thọ trực tiếp nhìn thấy Thần Tiên đấu pháp, hơn nữa còn có người chết.
Đối với một người sống trong thời hòa bình, đối với một con thỏ không biết đã gặm vỏ cây bao nhiêu năm, chưa từng gặp người ngoài mà nói đây là một tác động rất lớn! Lúc đó, Tần Thọ chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Sau đó, hắn cảm thấy máu trong người dường như có cái gì đó kích thích, bắt đầu tăng nhanh, tăng nhanh điên cuồng, càng lúc càng nhanh…