Chương 152: Sợ muốn chết
-Hít…
-Một đấm, một đá đã giết Thạch Quy?
-Ôi trời ơi, rốt cuộc con Ngưu Tinh kia có lai lịch gì thế? Còn trẻ thế mà sức chiến đấu đã kinh khủng như vậy rồi... thật là đáng sợ!
-Nhân Tiên Thất Tinh!
Lão nhân râu bạc híp mắt nhìn chiếc la bàn trong tay, trên la bàn lóe lên bảy ngôi sao, mũi tên chỉ vào Ngưu Đại Lực.
-Sao có thể thế được?
-Không có khả năng! Nhân Tiên Thất Tinh mà giết Nhân Tiên Bát Tinh giống như giết gà, sao có thể thế được? Ngươi nói hắn là Nhân Tiên Cửu Tinh ta còn hơi tin.
-Tin hay không tùy các ngươi, có điều con trâu này không phải con trâu bình thường. - Lão nhân nói.
-Có lai lịch gì?
-Không biết.
-Xì…
-Ngươi dám giết tướng lĩnh trung thành của ta? - Đông Hải Long Vương nổi giận, đứng bật dậy, áo choàng không gió tung bay, thuỷ quân đằng sau cũng phát ra sát khí tận trời!
-Giết thì sao?
Ngưu Đại Lực xoay người, cơ thể khổng lồ ngạo nghễ đứng giữa trời đất, cả người tản ra khí tức khủng bố lan ra khắp xung quanh!
Một người đối đầu với một đội quân hùng mạnh trăm nghìn binh lính.
-Con Ngưu Tinh kia thật là khí phách! Đáng tiếc, Long Vương nổi giận rồi, hắn nhất định sẽ máu bắn năm bước.
-Đấy chính là Tứ Hải Long Vương, bá chủ của tứ hải, là vua trong nước đó!
-Tuy bọn họ đã rời khỏi Long Sơn, không có Tổ Long gia trì, nhưng sau khi gia nhập Thiên Đình, bọn họ cũng nhận được chỗ tốt rất lớn, e rằng tu vi cả người đã sớm đạt tới đỉnh Địa Tiên?
-Con Ngưu Tinh kia, e rằng sắp thảm rồi.
----
Đông Hải Long Vương còn chưa lên sân, Nam Hải Long Vương đã bước ra từng bước một, hừ lạnh một tiếng nói:
-Đại ca, chuyện này bắt đầu từ Nam Hải của đệ, cũng nên kết thúc ở Nam Hải, để đệ tới!
Năm ngón tay Nam Hải Long Vương Ngao Khâm chộp một cái, lòng bàn tay nổi lên một ngọn lửa, trong ngọn lửa phát ra tiếng rồng ngâm. Sau đó, ngọn lửa ấy hóa thành một con Hỏa Long màu đỏ dài nghìn trượng, lượn quanh trên đỉnh đầu Ngao Khâm. Đôi mắt nó vô cùng uy nghiêm, uy nghiêm đến mức mọi người không dám nhìn thẳng vào!
-Hỏa Long? Khó trách Ngao Khâm thích mặc quần áo màu đỏ, hóa ra là một con Hỏa Long! Hỏa Long cai quản biển, chậc chậc…
-Ngươi thì biết cái gì? Nam Hải thuộc hỏa, Ngao Khâm nắm trong tay hoả hoạn, Nhị Muội Chân Hỏa và sấm sét ở nhân gian. Muốn nói sức chiến đấu thì tuyệt đối dũng mãnh kinh người! Sợ là trong Địa Tiên cũng có thể xếp các vị trí đứng đầu.
-Thật sao, ta vẫn nghĩ rằng Tứ Hải Long Vương chỉ là một con tôm do Thiên Đình ném tới, không ngờ lại mạnh như thế à?
-Đại chiến Phong Thần ngày trước cũng không thấy bọn họ lợi hại bao nhiêu…
Lão nhân râu bạc trợn trắng mắt nói:
-Các ngươi thì biết cái gì, khi đó không biết có bao nhiêu Đại La Kim Tiên ra tay, Nhân Tiên nhan nhản như cỏ, Địa Tiên nhiều như chó, Kim Tiên đi đầy đất, bọn họ tính là cái gì? Chẳng qua, nay hạo kiếp đã qua, không biết có bao nhiêu tiên nhân chết đi, còn lại một số ít đều bế quan. Ngày nay, Địa Tiên đã là một tồn tại rất mạnh rồi. Bọn họ cai quản Tứ Hải, đúng là không có mấy ai dám ép buộc lung tung cái gì.
-Thì ra là thế... huynh đài có kiến thức thật sâu rộng, ngươi nghe lời đồn đó ở đâu thế?
Lão nhân râu bạc kiêu ngạo ngẩng đầu:
-Tiểu thuyết.
-...
-Tên Ngưu Tinh nhà ngươi có chút phi phàm đấy, giờ quỳ xuống nhận sai, theo chúng ta quay về Nam Hải chịu phạt, đợi sai khiến năm vạn năm xong sẽ trả lại tự do cho ngươi. Không thì, ngươi sẽ khó tránh thoát kết quả hồn phi phách tán!
Ánh mắt Nam Hải Long Vương Ngao Khâm hung ác nhìn chằm chằm vào Ngưu Đại Lực.
Ngưu Đại Lực lại cứng cổ, nói:
-Hoặc là chiến, hoặc là cút!
-Ngông cuồng!
Nam Hải Long Vương Ngao Khâm giận dữ, ngón tay bắn một cái, Hỏa Long đột nhiên xoay người, quất đuôi về phía Ngưu Đại Lực!
Ngưu Đại Lực thét to:
-Tốt!
Ngưu Đại Lực giơ cánh tay lên đỡ!
Bốp!
Một tiếng vang lớn vang lên, Ngưu Đại Lực bị quất bay ngược lại hơn một trăm thước mới dừng lại, nhìn xuống hai tay thì đã đỏ bừng một mảnh!
-Hả? Vậy mà cũng không có việc gì à? Tiểu Ngưu Tinh nhà ngươi quả thật có chút kỳ lạ! Có điều ngươi có thể đỡ mấy chiêu của ta chứ?
Năm ngón tay của Nam Hải Long Vương liên tục múa may, Hỏa Long gào thét lao về phía Ngưu Đại Lực, Ngưu Đại Lực hét lớn một tiếng, hoàn toàn không lùi, đấm ra hai đấm, trực tiếp đấm vào miệng Hỏa Long!
Ầm!
Lại một tiếng vang lớn vang lên, Ngưu Đại Lực hét thảm bay ngược ra ngoài, Hỏa Long cũng phát ra một tiếng rên rỉ, miệng bị đánh nát một nửa!
-Hít... đó chính là Hỏa Long mà Địa Tiên phát ra đấy, vậy mà con Ngưu Tinh kia cũng có thể chống lại được à? Sức mạnh thật đáng sợ! - Mọi người kinh ngạc la lên.
Mặt mo của Nam Hải Long Vương cũng đỏ bừng.
Hắn ỷ lớn hiếp nhỏ mà hai chiêu còn không đánh thắng được một Nhân Tiên, đúng là có hơi mất mặt.
Đông Hải Long Vương nói:
-Nhị đệ, tốc chiến tốc thắng, đừng chơi đùa nữa.
Nam Hải Long Vương Ngao Khâm biết, đây là đại ca tìm lý do cho hắn, tìm về mặt mũi. Hắn khẽ gật đầu, tay phải nắm lại đấm ra một đấm, Hỏa Long gào rống, lập tức được gia tăng sức mạnh, cả người càng rực sáng hơn, ngọn lửa rừng rực hóa thành vảy. Con Hỏa Long đó giống như sống lại gào thét quất một đuôi về phía Ngưu Đại Lực!
Ngưu Đại Lực lau vết máu nơi khóe miệng, đứng lên, nhe răng cười nói:
-Thú vị, tới đây!
Ngưu Đại Lực hét lớn nhào lên, hai tay đấm ra, lúc này thế mà không hề có ý định lui lại trực tiếp liều mạng với Hỏa Long!
Ngao Khâm cũng nổi giận, hắn đường đường là Địa Tiên thế mà không xử lý được một Nhân Tiên? Tuy hắn chỉ dùng một bàn tay và một phần sức mạnh, nhưng điều đó vẫn là một sự sỉ nhục!
Ngay lúc Ngao Khâm đang ngây người, Ngưu Đại Lực bỗng nhiên hét to một tiếng, hai tay bắt lấy miệng rồng, rống lên:
-Mở cho ta!
Sau đó, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, miệng Hỏa Long trực tiếp bị xé ra!
-Cái gì!
Giờ phút này, ba gã Long Vương khác cũng không ngồi yên được, đứng bật hết lên, vẻ mặt giống như thấy quỷ.
Lão nhân râu bạc cũng híp mắt, lẩm bẩm:
-Cơ thể đáng sợ như vậy, nhìn có hơi quen quen…
-Lão nhân, ngươi biết lai lịch của hắn à?
Bên cạnh lập tức có người hỏi.
-Ừm, trong truyện có viết một loại.
-Móa…
Ngao Khâm nhìn Hỏa Long của mình bị Ngưu Đại Lực xé nát, mặt mày ngơ ngác, sau đó hoàn toàn nổi giận:
-Đã cho ngươi cơ hội, mà ngươi không bắt lấy, một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí nữa!
Sau khi Ngưu Đại Lực xé nát Hỏa Long cũng cạn hết sức lực. Chỉ là, hắn vẫn đứng ở chỗ đó, nhếch miệng, cười nói:
-Muốn dẫn huynh đệ của ta đi, thì bước qua cửa của ta trước đã, ta là... vô địch!
Sau đó, Ngưu Đại Lực trợn mắt lên, ngất xỉu.
-Vậy ngươi phải chết!
Ngao Khâm giang hai tay ra, hai con Hỏa Long hình thành sau lưng hắn. Lúc này đây, Hỏa Long nhìn càng giống thật hơn!
Ngay lúc Ngao Khâm sắp ra tay, một cơn gió thổi qua, tiếp đó, tất cả mọi người theo bản năng rùng mình một cái, cho dù là Long Vương thuộc hỏa như Ngao Khâm cũng không nhịn được rùng mình...
Mọi người theo bản năng nhìn về phía gió thổi tới, chỉ thấy một con thỏ ngồi trên mặt trăng, nồi lẩu trước mặt đã lạnh, con thỏ kia cúi đầu đứng im ở đó, nhưng từng luồng từng luồng khí thế oai phong lại tản ra từ trong cơ thể hắn, nơi gió thổi qua, mọi người không nhịn được run cầm cập.
Bốn Long Vương nhìn nhau, đều thấy sự kỳ lạ trong đó.
Lão nhân râu bạc vừa thấy thế, cau mày, lẩm bẩm:
-Con thỏ chết bầm này có điều kỳ lạ…
Gió... càng lúc càng lớn...