Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 157: Con vật nhỏ

Chương 157: Con vật nhỏ

Ngay tức khắc, Thiên Bồng nguyên soái liền thu nhỏ, thu nhỏ, cuối cùng biến thành một con ếch nhỏ, nhếch miệng cười nói:

-Lần này trà trộn vào trong đó chắc ổn rồi chứ? Hừm… vẫn nên cẩn thận chút, tránh xa tên thỏ đó ra thìvtốt hơn, xem thử xung quanh có ống dẫn nước nào không, chui vào đó.

Nói xong, Thiên Bồng nguyên soái vừa muốn xoay lưng, kết cục liền nhìn thấy một bóng hình màu trắng đi ra khỏi cửa lớn, ngay lúc đó hắn ta cảm thấy cả thế giới đều sáng rực lên, không còn thứ gì khác trong mắt hắn, trong lòng hú hét:

-Hằng Nga tiên tử?!

-Ngọc Nhi, ta đi hái một ít hoa quế, em đi không? - Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ ngáp một cái đáp:

-Không đi đâu, nàng đi đi.

Hằng Nga gật đầu, tươi cười đi đến rừng hoa quế.

Thiên Bồng nguyên soái nhìn thấy liền phấn khởi, trong lòng gào lên:

“Trời giúp ta đây mà, không cần đối đầu với con thỏ chết tiệt đó cũng có thể chiêm ngưỡng được sắc đẹp này! Ha ha…”

Thế là Thiên Bồng nguyên soái giang rộng hai chân ếch, vô thức đứng lên, nhấc cẳng chạy đi, mới chạy được hai bước đột nhiên thấy không đúng lắm, cả người nổi da gà, vừa quay đầu thì thấy tên thỏ kia đang ngước đầu nhìn hắn!

Thiên Bồng nguyên soái ngay lập tức đổ mồ hôi hột, ếch mà chạy kiểu đó thì đúng là kỳ lạ thật…

Vậy là Thiên Bồng nguyên soái nhanh chóng bỏ hai chân trước xuống, bốn chân chạy đi…

Chạy một hồi hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt con thỏ đó nhìn hắn càng kỳ lạ hơn nữa, lúc này hắn mới nhớ ra, ếch thì phải nhảy chứ!

Chạy như vậy càng kỳ quái hơn!

Thế rồi hắn lại bắt đầu nhảy.

Quả nhiên, hắn vừa nhảy, tên thỏ đó liền không nhìn hắn nữa, mà nhảy xuống bàn, quay lưng đi vào vườn.

Thiên Bồng nguyên soái vừa thấy, trong lòng vui vẻ nói:

“Con thỏ ngu ngốc, ếch chạy bằng hai chân mà không thấy có vấn đề gì sao, ha ha… đáng đời ngươi là con thỏ ngốc!”

Thiên Bồng nguyên soái nhảy suốt đường, rất nhanh đã đuổi kịp Hằng Nga, chỉ thấy Hằng Nga nhảy lên mây bay lên, tay hái hoa quế trên cây, nhất cử nhất động đều không nhìn hắn lấy một cái, hắn tức giận không nhịn được kêu lên:

-Ộp…

Hằng Nga nghe thấy liền vô thức nhìn xuống.

Thiên Bồng nguyên soái phấn khởi:

“Nàng ấy nhìn thấy ta rồi, ha ha… nào nào nào, xem xem ta đáng yêu thế nào, có phải muốn ôm lên người không? Tới đi, ôm ta đi…”

Trong lòng Thiên Bồng nguyên soái sung sướng, cười tươi như hoa.

Quả nhiên, Hằng Nga kinh ngạc nói:

-Ếch sao? Đáng yêu ghê… mập mạp quá…

Thiên Bồng nguyên soái cười lớn trong lòng nói:

“Tất nhiên rồi, ta là ai chứ? Thiên Bồng đẹp trai nhất trên Thiên Đình mà!”

Nhìn thấy Hằng Nga bước xuống mây, sau đó cẩn trọng từng chút mà đi tới, dường như là sợ hắn sẽ chạy đi mất…

Thiên Bồng cười:

“Yên tâm đi tiên tử, ta tuyệt đối không chạy mất đâu! Nào… sờ ta cái đi, ôm ta cái đi, hôn một cái cũng được luôn! Hôm nay mình phát tài rồi!”

Cười chưa được bao lâu, Thiên Bồng liền thấy Hằng Nga mím môi cười, đột nhiên nhào tới, một tay nắm gọn hắn.

Thiên Bồng ngửi thấy một mùi thơm thoáng qua, tình nguyện để Hằng Nga bắt được, trong lòng vô cùng mãn nguyện… nói thầm:

“Đến đi, ôm một cái, hôn một cái cũng được, nói chung là nàng muốn làm gì ta cũng được hết! Ta là của nàng rồi!”

Nhưng mà tiếp theo đó, Thiên Bồng cảm giác bị nắm lấy hai chân sau, sau đó bị lật ngược, từ từ bị đưa đến trước mặt Hằng Nga.

Nhìn gương mặt đẹp đến không thể cưỡng lại đó, Thiên Bồng cảm thấy hạnh phúc vô vàn, nhịn không được kêu lên một tiếng:

-Ộp!

Hằng Nga quả nhiên bị chọc cười rồi, nàng mím môi cười nói:

-Không ngờ trên Nguyệt Cung còn có một con ếch mập như vậy, nếu biết sớm đã không cần ăn hoa quế mấy năm liền. Ngọc Nhi cũng không cần ngày ngày gặm vỏ cây rồi… tuy hơi ít, nhưng cũng có thể đổi khẩu vị chút.

Nghe đến đây, đột nhiên Thiên Bồng cảm thấy cảnh tượng này hình như không đúng lắm…

Nữ tử xinh đẹp nhìn thấy một con vật nhỏ đáng yêu, không phải nên ôm rồi hôn sao?

Sau đó thì nghe Hằng Nga vui vẻ cười nói:

-Trước đây đều do Ngọc Nhi giúp mình tìm đồ ăn ngon, lần này cuối cùng cũng tới lượt mình, ha ha… ừm, tuy là hơi bé, nhưng mà mập như thế, nướng lên ăn chắc thơm lắm.

Hằng Nga hình như sợ hắn sẽ chạy mất, nên đã dùng cọng rơm trói hai chân hắn lại, vui vẻ tung tăng gọi to:

-Ngọc Nhi! Ngọc Nhi! Nhìn xem ta bắt được gì nè? Một con ếch mập lắm, em cảm thấy là nên ăn như thế nào đây? Ta nghĩ rồi… nướng lên chắc là ngon, nhưng mà hai ngày nay ăn ngán rồi, hay là mình hấp đi! Nếu mà không thì nấu canh luôn cũng được, có thể uống nhiều hơn!

Thiên Bồng nghe tới đây, chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, khóc không ra nước mắt, đây là rơi vào hố rồi!

Thiên Bồng đang muốn chạy, đột nhiên từ đằng trước nghe thấy giọng của con thỏ:

-Ha ha, ta thấy rồi, mới đi cọ nồi đây, nước cũng chuẩn bị rồi, tới đi, nấu canh thôi!

Thiên Bồng quay đầu nhìn, chỉ thấy con thỏ đó vác một cái mai rùa chạy ra, đập mai rùa xuống đất, nước từ trong mai rùa sóng sánh...

Thiên Bồng trong lòng la mắng: “Trời đất, tên này thật sự đi cọ nồi, nấu nước sao! Tên thỏ chết tiệt, sao có thể nhanh tay vậy?”

Chính ngay lúc con thỏ đến gần, Thiên Bồng lớn tiếng kêu:

-Bỏ tay ra!

Sau đó hai chân liền giẫy đạp, tự mình cởi trói, nhảy xuống đất, đứng dậy, liền muốn chạy!

Ngay lúc này, trên đầu hắn tối đen, một cái mai rùa to lớn đã chộp hắn lại!

Cộp!

Vừa đập mai rùa xuống, trên đất lủng một hố to! Dưới lỗ đó, nước thấm cả vào đất...

Hằng Nga chạy qua, liền hỏi:

-Bắt được chưa?

Tần Thọ sờ cằm, một mặt ngẫm nghĩ:

-Không biết nữa, con ếch này có chút kỳ lạ.

Hằng Nga gật gật đầu nói:

-Đúng rồi đó, ăn cỏ mà cũng có thể ăn mập đến vậy, nhất định là có gì đó.

Tần Thọ vô thức hít bụng vào, ho một tiếng nói:

-Con ếch này ăn gì không quan trọng.

Hằng Nga nhéo mặt Tần Thọ đáp:

-Ừm, đúng là không quan trọng, ha ha…

Tần Thọ chớp hai mắt, không quan tâm nàng ta nữa, nhẹ nhàng hé mai rùa ra xem, chỉ thấy bên trong tối om...

Hằng Nga cẩn trọng hỏi:

-Bắt được chưa?

Tần Thọ đáp:

-Không thấy, ta mở ra xem thử…

Tần Thọ từ từ mở ra, vẫn không thấy, mở ra thêm nữa, cũng không có.

Tần Thọ chau mày một cái, mở hết cả mai rùa ra, trên mặt đất trống rỗng! Tần Thọ la lớn:

-Con ếch này chạy nhanh thật!

-Nó ở trong mai rùa kìa! - Hằng Nga ngạc nhiên la lên.

Tần Thọ quay đầu liền thấy một con ếch bốn chân bám lấy mai rùa như một bộ giáp, thấy con thỏ nhìn qua đây, ngay lập tức đứng dậy chạy đi, một vệt sáng đi qua rồi chạy mất!

Tần Thọ nhìn theo bóng lưng con ếch đó, kêu to:

-Nguyên Soái đi thong thả!

Vệt sáng kia dường như run rẩy một cái, nhưng mà vẫn là chạy đi rồi.

-Nguyên soái? Con ếch này là nguyên soái gì chứ? - Hằng Nga ngạc nhiên hỏi.

Tần Thọ cười ha ha đáp:

-Mặt Trăng của chúng ta chỉ to vậy thôi, mỗi một tấc đất chúng ta đều đã lục lọi hết rồi, nếu như có một con ếch mập như thế thật, không lẽ chúng ta lại không biết?

Hằng Nga mặt mày trịnh trọng đáp:

-Ừm, ta cũng cảm thấy vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất